Tuyết đã ngừng.
Trong sân trường, ánh đèn lờ mờ, rất yên tĩnh.
Còn chưa đến giờ tan học, Tần Viễn cùng Từ Mộng Trạch không có cách rời khỏi trường, hai người loanh quanh tính kế, cũng như những lần trước, đi đường tắt, leo tường ra ngoài.
Tường vây tuyết rất dày, giày bata dẫm lên trên phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, Tần Viễn hai ba lần leo lên tường, cảm thấy trượt, một tay víu lấy tường, xoay người đưa một tay về hướng Từ Mộng Trạch: "Lão Từ."
Từ Mộng Trạch ngước mắt nhìn cậu một cái, trực tiếp nhảy lên nắm lấy tay cậu.
"... Đm!"
Tần Viễn kêu to một tiếng, một tay khoác lấy tường vây.
Từ Mộng Trạch đang muốn đưa tay kéo cậu, Tần Viễn cúi đầu nhìn, trực tiếp buông tay, nhảy ra bên ngoài đống tuyết.
"Đm!" Từ Mộng Trạch lại chửi một tiếng, một tay chống đất đứng dậy, mũi chân đá đi một viên gạch, vừa ngước mắt lên, phát hiện Từ Mộng Trạch còn ngồi xổm ở trên tường nhìn cậu, nhe răng trợn mắt chỉ vào một khoảng đất nói: "Nhảy cái này đi, không có đồ vật."
"Ừm." Từ Mộng Trạch vừa dứt lời, hỏi cậu, "Không có sao chứ?"
"Không có gì, cục gạch cấn một chút."
Từ Mộng Trạch gật gật đầu, hai người giẫm lên lớp tuyết mềm xốp mà đi ra phố.
Buổi tối trời lạnh, người đi trên phốn ít hơn so với mọi khi.
Từ Mộng Trạch tùy ý mà đeo khẩu trang, hai cánh tay nhét vào túi áo lông, vừa đi bên cạnh hỏi: "Có tính thâu đêm luôn không?"
"Về nhà." Tần Viễn đáp "Chơi đến tan học là được rồi."
Từ Mộng Trạch gật gật đầu, yên lặng xoa nắn các đầu ngón tay trong túi áo, nghĩ rồi lại hỏi: "Chỗ Chân Chân, cậu không chuẩn bị nói rõ?"
Tần Viễn nghiêng đầu nhìn anh ấy, cười cười, không có lên tiếng.
Cậu không lên tiếng, Từ Mộng Trạch cũng không nói.
Hai người khoảng cách không xa, chậm rãi ung dung hướng quán net đi, đi một hồi lâu, Tần Viễn mới đột nhiên lên tiếng nói: "Cô ấy nghiêm túc đấy."
Từ Mộng Trạch lặng lẽ nói: "Ừm."
Tâm Tư của Chân Minh Châu đối với Trình Nghiễn Ninh, những người ở quanh cô, thấy rõ ràng tất cả.
Cô nhóc này, còn không biết từ lúc nào mà thích Trình Nghiễn Ninh.
Vả lại, còn rất thích.
Tần Viễn tùy ý mà đá lấy vụn băng dưới chân, giống như nói nhỏ một mình: "Từ từ hẳn tính."
Lòng cậu không muốn thừa nhận, trong lòng có một chút hối hận cùng ảo não, nhất là lúc ở căn tin buổi sáng, khi cậu suy nghĩ vị trí của mình trong lòng cô nhóc đó, cảm xúc hối hận suýt tí muốn chiếm lấy cả lòng cậu.
Nếu là thời gian có thể lùi về một ngày, cậu muốn tỏ tình.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là không thích hợp.
Phải chờ một chút lâu nữa...
Chuông tan học vang lên được mấy phút.
Trong phòng học lớp 10A7, học sinh càng ngày càng ít.
Trog khoảng khắc chuông reo đó, Chân Minh Châu liền không có tâm trạng đọc sách, cả trái tim cũng muốn bay xuống lầu dưới liền.
Nhưng, lớp 12 còn không có xong giờ tự học buổi tối.
Cô không muốn xuống sớm mà làm ảnh hưởng Trình Nghiễn Ninh học tập, cho nên một mực ở trong phòng học lề mề, nhưng đợi cô cảm thấy mình lề mề rất lâu rồi, lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện thời gian chỉ mới trôi qua bảy phút mà thôi.
Chân Minh Châu nhìn điện thoại một cái, hỏi Dư Minh An ở phía trước: "Bạn Dư, mấy giờ rồi?"
Dư Minh An giơ cổ tay lên, nghiêng đầu trả lời: " 9h10."
Chân Minh Châu ừ một tiếng, ủ rũ cúi đầu.
Nhạc Linh San thu dọn xong đồ thì nghe thấy cô thở dài, nghĩ nghĩ, chủ động hỏi: "Chân Chân đêm nay cậu ở ký túc xá không?"
"Ừm à —— "
Nhạc Linh San đứng dậy cười một tiếng: "Vậy cậu có muốn về cùng mình không?"
"Đi thôi!" Chân Minh Châu sớm đã ngồi không yên, nghe vậy lập tức đứng lên, mặt mày hớn hở.
Lớp 12A1.
Trình Nghiễn Ninh lại một lần thu lại ánh mắt.
Lớp 10, 11 tan học được một hồi lâu, phòng học bên ngoài của họ từ vừa rồi ồn ào náo động ầm ĩ lại khôi phục lại thanh lãnh yên tĩnh, đồng thời, anh cũng có ý vô ý mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ nhiều lần, người đó vẫn không đến.
Chẳng lẽ lại về túc xá?
Ý nghĩ này khiến anh có chút ngơ ngác, ngừng làm đề toán.
Ngòi bút ngưng kết một cái chấm đen nhỏ trên trang giấy.
timviec taitro
"Ê —— "
Cánh tay đột nhiên bị người khác đụng vào một phát.
Trình Nghiễn Ninh quay đầu lại, nhìn thấy bạn nam cùng bàn ranh mãnh cười: "Tiểu Trân Châu tới."
Nam sinh ấy vừa dứt lời, toàn phòng học cũng hơi xao động.
Cả ngày hôm nay, việc Chân Minh Châu theo đuổi được Trình Nghiễn Ninh sớm đã truyền khắp toàn bộ lớp, cả đám tại giờ rảnh rỗi cũng nghị luận cả ngày, lúc này vất vả lắm mới nhìn thấy chính chủ đến đây, đương nhiên khống chế không nổi cả trái tim muốn tám chuyện đang bùng cháy, cùng nhau hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khiến người khác ngoài ý muốn, cô gái đó không đến.
Cô cùng một người nữ sinh tại gốc cây bách thụ nói mấy câu, chờ nữ sinh kia đi về sau, nàng liền cúi đầu bắt đầu dạo bước.
Cô là dạng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc chiếc áo lông màu cam có mũ, lúc này, tuyết bay lả tả suốt mấy ngày đã sớm ngừng, cô cũng không có chụp mũ, tóc qua vai được cột thành gọn cao ở phía sau, trên cổ áo là khăn quàng cổ màu trắng lớn được quấn hai vòng, cả người hiển lộ ra một chút vụng về đáng yêu.
Hẳn là đang chờ Trình Nghiễn Ninh?
Nhưng cô cũng không như những lần trước, kêu gào mà chạy tới, tới tới lui lui cúi đầu dạo bước một hồi lâu, tựa như là cảm thấy nhàm chán, lại dùng ngón tay đi chọc vào những tuyết trắng ngưng kết tại bên trên cành cây bách thụ, một cái, lại một cái, khiến cá cành cây thấp ở phia dưới bông tuyết rì rào rơi xuống.
Thực sự là...
Trình Nghiễn Ninh thu lại ánh mắt, tìm không ra một cái từ để hình dung cô.
Nhưng anh có thể nghĩ đến, đại khái cô nhóc không muốn làm phiền để anh có thể học, mới chờ ở phía xa.
Bên ngoài nhiệt độ đã xuống âm độ.
Ý nghĩ này khiến sớm tràn lên gợn sóng lòng anh cũng không còn cách nào bình tĩnh trở lại, đưa cổ tay nhìn thời gian một chút, phát hiện cách giờ tan học cũng chỉ còn khoảng mười phút, Trình Nghiễn Ninh liền tiện tay đem sách vở trên bàn nhét vào hộc bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ồ —— "
Bởi vì hành động này của anh, toàn lớp xôn xao.
Một đám học bá lấy lại tinh thần nghị luận sự việc, Tiết Phi miệng cười muốn méo đột nhiên lớn tiếng hỏi: "Lớp trưởng đêm nay có về ký túc xá hay không?"
"Phụt —— "
"Ha ha ha ha ha!"
"Tiết Phi cậu đủ xấu đấy!"
Trong khi tiếng cười đùa vẫn liên tục, Trình Nghiễn Ninh đã ra phòng học.