Oanh ___
Giống như có cái gì nổ tung ở bên tai.
Tống Tương Tương đỏ mặt nhìn anh ta, chạm đến ánh mắt sâu thẳm của anh ta, cô cúi đầu xuống.
Cô mua vé phim ở hàng cuối cùng, quả thật có chút tư tâm, nghĩ có lẽ Phan Dịch sẽ ôm cô, thậm chí hôn cô, nhưng cô không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi những lời này, trưng cầu ý kiến của cô.
Loại chuyện này để người ta trả lời thế nào?
Tống Tương Tương cắn môi, không chịu lên tiếng.
Cô không lên tiếng, cảm xúc lại vô cùng rõ ràng, Phan Dịch ở bên tai cô, cúi đầu mỉm cười cũng không hỏi lại, một tay nắm cằm cô, đem môi cô chuyển đến bên cạnh môi mình, nghiêng đầu đến gần, liếm khóe môi cô.
Tống Tương Tương “..............”
Trong nháy mắt cả người giống như bị điện giật.
Cô cảm thấy những hình dung trong tiểu thuyết ngôn tình cũng không khoa trương.
Sau khi Phan Dịch liếm khóe môi cô, trong đầu cô liền trống rỗng, chỉ có thể ngây ngốc để anh ta tùy ý ngậm môi cô, dần dần cạy khớp hàm cô, thậm chí lấy đầu lưỡi thăm dò cô.
Trong mờ tối “Bang” một tiếng đem cô bừng tỉnh, bỗng nhiên Phan Dịch mỉm cười.
Tống Tương Tương choáng váng, mờ mịt nhìn cậu.
Phan Dịch cúi người nhặt bắp rang trên mặt đất, nói với cô “Rơi hơn một nửa rồi.”
Tống Tương Tương không ăn bắp rang mấy, vẫn luôn ôm trong ngực, vừa nãy khi được hôn liền quên mất, theo bản năng đưa tay nắm quần áo của anh ta, bắp rang rơi xuống làm cô bừng tỉnh.
Thật không có tiền đồ………
Tống Tương Tương đỏ mặt, cúi đầu xuống không lên tiếng.
Trong lòng bất ổn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng cô có thể cảm nhận được đây không phải nụ hôn đầu của Phan Dịch.
Kỹ năng hôn của anh ta rất thành thạo, dễ dàng làm cô đầu óc choáng váng, thậm chí cô còn cảm thấy khi được anh ta hôn môi, chính mình không nhịn được muốn ôm chặt anh ta, dán chặt vào anh ta, ngực nóng bừng, còn có loại cảm giác mờ mịt và trống rỗng.
Cô miên mang suy nghĩ, một cái bắp rang đưa tới bên miệng.
Tống Tương Tương theo bản năng nhìn qua.
Phan Dịch cười hỏi “Cậu mua, không thích ăn sao?”
Tống Tương Tương lắc đầu, ngậm bắp rang nhai nuốt.
Phan Dịch thuận tiện đem bắp rang bỏ vào trong lòng cô, nghiêng người uống một hớp Coca.
Anh ta và Trình Nghiễn Ninh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khác nhau là Trình Nghiên Ninh ý chí kiên định, mục tiêu rõ ràng, mặc kệ trong nhà gà bay chó sủa đều có thể bình tĩnh học tập, anh ta không được.
Từ nhỏ ba mẹ anh ta đều mất, được cha mẹ nuôi không có con nuôi dưỡng.
Buồn cười là anh ta chưa học xong tiểu học, bỗng nhiên mẹ nuôi sinh con, có con ruột.
Sau đó anh ta bị nuôi thả.
Mấy năm nay lăn lộn lung tung ở xã hội, không có tương lai không mục tiêu, sống mơ mơ màng màng, hãm hại lừa gạt, tiền giấy và con gái là hai chuyện đáng giá nhất trong cuộc sống, năm 17 tuổi anh ta liền ngủ với một cô gái trong tiệm cắt tóc.
Còn Tống Tương Tương, anh ta không nghĩ tới đời này có thể gặp lại.
Lúc này còn hôn cô.
Cảm giác lúc này với trước kia không giống nhau.
Trước kia anh ta không chủ động, nữ nhân đưa đến cửa nhìn thuận mắt liền lên giường, sảng khoái xong liền tách ra.
Nhưng vừa rồi, khi nghĩ hôn cô liền khẩn trương, lo lắng bị từ chối, sau khi hôn rồi thì lo lắng trong miệng mình còn mùi thuốc khiến cô không thoải mái, hôn xong còn buồn bực, muốn kéo cô vào trong lòng làm chuyện quá phận.
Bất tri bất giác, Phan Dịch uống xong cốc Coca.