Nhưng rõ ràng ——
Buổi sáng mới nắm tay, mới hôn môi mà.
Cô mím môi nhìn người ta chằm chằm, hoàn toàn không muốn thừa nhận nắm tay là bất ngờ, mà hôn môi cũng như vậy.
Ai.
Hay là từ bỏ đi thôi?
Cái ý niệm này đột nhiên xoẹt qua trong lòng, trong đầu cô đột nhiên hiện ra bóng lưng của nam sinh đang láy xe đạp, thành phố ban đêm sầm uất thịnh cảnh chỉ là làm nền, cái bóng dáng tốt đẹp kia đã sớm in thật sâu ở trong đầu cô rồi.
Ngón tay của anh cũng như vẻ mặt vậy, đều lạnh buốt.
Nhưng gò má và khóe môi của anh lại mềm, còn có mùi vị mát lạnh trên người của anh nữa, rất thích ngửi.
Phiền chết được!
Ánh mắt của Chân Minh Châu trở nên phức tạp, bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Tần Viễn ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, không bao lâu sau cũng cảm thấy phiền.
Cô thật lòng.
Ý niệm này đột nhiên xuất hiện khiến anh lập tức mím chặc môi.
*
Theo thông lệ, sau khi chạy bộ xong, học sinh của lớp mười hai ban một sẽ giải tán tự do hoạt động.
Hiếm thấy trong một tiết học thể dục mà đám người Tiết Phi và mấy nam sinh cùng tuổi cái khác lớp hẹn nhau chơi bóng rỗ.
Nhưng hai lớp này còn chưa bắt đầu tranh giải thì một nam sinh bên này của bọn họ lại kêu ôm bụng đi nhà vệ sinh, hồi lâu cũng không thấy trở về. Anh nhìn chằm chằm về phía nhà vệ sinh của nam sinh một hồi lâu, uất ức đất hỏi Trình Nghiễn Ninh: "Cậu thay Cảnh Nguyên đánh một hồi có được không?"
Trình Nghiễn Ninh đánh bóng rỗ cũng không tệ, nhưng trong giờ học thể dục kiểu này anh rất ít khi ra sân.
Tiết Phi dò xét hỏi một câu, thấy anh không phản ứng thì cũng không trông cậy vào nữa. Thật không ngờ lúc anh ta định quay đầu muốn tìm những người khác thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo của nam sinh đáp một tiếng: " Ừ."
Đồng ý rồi?
Anh ta lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh.
Sau đó người này tiện tay cởi bỏ đồng phục học sinh, vung tay ném lên trên bồn cây hoa.
Hành động này của Trình giáo thảo đỉnh đỉnh đại danh quả thực rất hiếm thấy, tất cả nữ sinh lớp mười hai ban một vốn định trở về phòng học, nhưng nhìn thấy một màn này thì đều lập tức dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh đang tụ tập.
Năm đối với năm, đây là tư thế muốn tranh tài nha!
Đặt vào thường ngày thì đây không phải là trận đấu bóng rỗ chánh quy, nữ sinh cũng lười xem.
Nhưng lúc này, tin tức Trình Nghiễn Ninh muốn ra sân đột nhiên gióng như thổi một làn gió nhẹ cho toàn bộ sân vận động, không đến mấy phút, một bên của sân bóng rỗ đã tụ tập một đám nữ sinh của mấy lớp hô hào cỗ vũ rồi, tình phát triển ngày càng rầm rộ.
"Trình Nghiễn Ninh cố lên!"
"Học trưởng cố lên!"
"A a a a a!"
"Cố lên!"
Tiếng thét chói tai đến khàn cả giọng một đợt lại cao hơn một đợt, trong sân trường cũng náo nhiệt hẳn lên.
Thị lực của Chân Minh Châu rất tốt, ngồi ở trên xà đôi cũng có thể xa xa nhìn thấy bóng nam sinh đang nhún nhảy chạy nhanh, khỏe mạnh mau lẹ, giống như một con báo đang săn mồi.
Trước kia ở chỗ này, cô chưa bao giờ nghĩ tới trên người của Trình Nghiễn Ninh sẽ có sức hấp dẫn (sexy) bùng nổ làm người ta thét chói tai như vậy, nhưng giờ khắc này, khi nhìn đám người ở xa xa kia, ánh mắt của cô lại hoàn toàn bị một mình anh hấp dẫn, lưu loát tránh né một cách đầy kinh nghiệm, mỗi lần giơ tay lên đều bách phát bách trúng.
Các nữ sinh vây chung quanh sân so tài đã hoàn toàn điên cuồng.
Tiếng thét ủng hộ chói tai đâm thủng cả sân trường.
Ở ngoài sân vận động xa xa có vài học sinh của các lớp tự học cũng chạy tới, ba vòng bên ngoài đều bị vây kín, các nữ sinh nhiệt tình tăng cao đều sắp đuổi kịp thời điểm thế vận hội rồi.
Cách thật xa, Chân Minh Châu hoàn toàn cảm nhận được ——
Sức kêu gọi của giáo thảo.