Tống Tương Tương tắm xong, ra khỏi phòng tắm.
Cô đã dùng máy sấy tóc để làm khô tóc và quần áo, trước khi ra khỏi cửa cũng sắp xếp lại phòng tắm, rồi quét dọn sạch sẽ, rất sợ Trình giáo thảo sẽ chê bai.
Tuy nhiên, sau khi đi ra ngoài thì đã không thấy Trình Nghiễn Ninh đâu nữa.
Phan Dịch dẫn cô xuống lầu, mưa đã ngừng, hai người vô cùng không mục đích đi xung quanh, vẫn là cô không nhịn được sự nghi ngờ trong lòng, tò mò hỏi: "Sao anh lại quen biết Trình Nghiễn Ninh vậy?" Lúc đi tắm cô vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ như thế nào thì cũng đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Từ nhỏ." Phan Dịch ngắn gọn nói.
Tống Tương Tương nga một tiếng, cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
"Sao vậy?" Phan Dịch quay đầu qua nhìn cô một cái, chân mày nhíu lại, giả vờ không đứng đắn cười hỏi: "Vừa ý cậu ta sao?"
"Sao có thể!" Tống Tương Tương bị dọa sợ hết hồn, liền vội vàng giải thích, "Anh ấy rất nổi danh ở trường học của chúng em, được rất nhiều nữ sinh theo đuổi, cho nên có chút tò mò mà thôi." Trong lòng lại nghĩ về Chân Minh Châu, thế nhưng cô và Phan Dịch còn chưa quen thuộc đến mức không có gì giấu diếm nhau, cho nên chỉ có thể nói đến đó thì ngừng.
Phan Dịch làm ra một dáng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, mỉm cười nói: "Với bộ dáng kia của cậu ấy thì ai có thể đuổi kịp chứ? Đừng nói những cô gái trong trường học của các em đều thuộc dạng ngoan ngoãn, mà ngay cả một đám người đẹp ở bên quầy rượu đường phố không biết được thế nào cũng nhìn trúng cậu ta, Thiên Nhi đứng đợi ở dưới nhà của bọn anh đòi hiến thân, cuối cùng em đoán xem sẽ thế nào?"
"..." Tống Tương Tương ngoài ý muốn mở to đôi mắt.
Phan Dịch nhịn cười: "Người ta trực tiếp báo cảnh sát."
"A?" Tống Tương Tương kinh ngạc, tiếp tục truy hỏi, "Nhưng chuyện này cảnh sát cũng sẽ không can thiệp được đi, cái cô đó lại không có phạm pháp."
"Cảnh sát đương nhiên không xen vào." Phan Dịch dường như cảm thấy nhớ lại chuyện này khiến bản thân rất muốn cười, suy nghĩ một chút lại nói, "Ai biểu người ta là học sinh giỏi chứ, nghiêm trang tố cáo nói tinh thần của cô gái kia có vấn đề, cảnh sát không tin, lại sợ cô ta lại làm xảy ra chuyện gì quá khích, hơn nửa đêm gọi tới làm biên bản rồi mới cho trở về."
Tống Tương Tương: "..."
Bát quái trong lòng dâng lên, cô lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Cô gái kia tức muốn chết, cách mấy ngày lại tới dây dưa càng hăng hơn, nhưng chuyện này đã bị lan truyền trong tiểu khu, cô gái kia bị mày bà ba cô sáu vây quanh mắng không biết liêm sỉ không da không mặt mũi,vô cùng khó nghe, sau đó không chịu nổi đã bỏ chạy."
Tống Tương Tương nghĩ tới tình cảnh kia đều cảm thấy buồn cười, thay đổi ý nghĩ lại nghĩ đến Chân Minh Châu, thở phào nói: "Trong trường học ngược lại không đến nổi như vậy, ai cũng nói tính cách của anh ấy rất tốt."
"Ha ha." Phan Dịch nhìn cô, cười một tiếng cũng không nói thêm.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, người nọ thế nào sao anh ta có thể không hiểu rõ chứ. Một điểm tính cách tốt này căn bản là không hề tồn tại có được không?!
Với người bình thường mà nói, dù có thâm thù đại hận đến thế nào thì cũng không đến mức năm mười hai mười ba tuổi đã đưa mẹ ruột của mình vào trong cục cảnh sát đi. Hơn nữa mỗi khi nhắc tới chuyện cậu ta làm không hợp với đạo làm người như vậy, tất cả người biết chuyện đều muốn đi theo sau mắng mẹ cậu ta đáng đời ngồi tù.
Nghĩ đến trước kia, Phan Dịch hiếm khi cảm thấy xót xa.