Tống Tương Tương hỏi ra câu này thật ra có mang theo một chút thận trọng, đâu nghĩ tới Phan Dịch lại không hề để ý, ngược lại kinh ngạc nhìn cô ấy một cái, ho mạnh một tiếng, cười lên: "Đi làm? Ha ha, em đừng đùa cùng anh chứ, anh không có đi làm."
Tống Tương Tương yên lặng nhìn anh ấy một cái.
Một cỗ cảm xúc không biết tên dâng lên trong lòng, ê ẩm khó chịu, Tống Tương Tương miễn cưỡng nở một cười, nói: "Nha."
"Không sao." Phan Dịch nhìn hiểu được sự đau lòng kèm theo một chút phức tạp nhưng lại khá là buồn cười của cô ấy, tiện tay vuôt ve mái tóc của cô ấy, ngữ điệu vẫn như cũ là bộ dâng lười nhác lại hững hờ.
Tống Tương Tương bởi vì động tác đột nhiên này của anh ấy mà có chút choáng váng, vô thức, cô ấy đưa một tay sờ lên tóc của mình, nhẹ nhàng cầm lấy.
Không tới mấy phút, hai người về tới tiệm net.
Tống Tương Tương nhìn cánh cửa khép hờ kia, trong lòng dấy đợt cảm xúc phức tạp khó nói nên lời. Đứng bên cạnh đây là người con trai mà cô ấy nhớ mãi không quên, anh ấy mặc dù không tốt, cũng rất thẳng thắn, mặc dù thô lỗ, nhưng cũng chân thành, anh ấy đã từng thấy qua vẻ ngại ngùng tự ti của cô, cũng dùng phương thức của anh ấy, mà giúp đỡ cô tìm lại được sự tự tin và lạc quan.
Khó có được một lần gặp gỡ, làm sao bỏ được a?
Tống Tương Tương cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nghe được tiếng của chiếc bật lửa mở ra và tiếng phực lửa cùng Phan Dịch nói một câu bên tai: "Bên ngoài lạnh, đi vào trong đi."
Mùi khói thuốc quẩn quanh ngay chóp mũi...
Tống Tương Tương hít sâu một hơi, quay đầu đi, ngẩng đầu nhìn gương mặt góc cạnh của anh ấy sau làn khói, cười cười nói: "Vẫn chưa nói lời cảm ơn với anh."
"..." Phan Dịch sững sờ một chút, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa xuống một bên, mặt mày hớn hở.
Tống Tương Tương có chút ngượng ngùng, vẫn là lấy dũng khí: "Dù sao cũng cảm ơn anh, Phan Dịch, anh đối với em thật sự là rất có sức ảnh hưởng.”
Dứt lời, hình bóng cô trong đôi mắt của người con trai hơi mím môi nói: "Ôm một chút có được không?"
Phan Dịch tmắt nhìn cô ấy chằm chằm, qua mấy giây, ngay lúc cô ấy thấp thỏm bất an, đột nhiên tiện tay ném đi điếu thuốc, giang hai tay ra.
Không đợi cô ấychủ động, anh ấy nghiêng người ôm lấy cô ấy.
Một bên mặt của Tống Tương Tương dựa trên lồng ngực của anh ấy.
Trên cơ thể cửa người con trai này có một loại khí chất lạnh lùng lại nguy hiểm, giống như bộ dạng của những thanh niên lêu lổng, miệng của anh ấy đầy lời thô tục, giới hạn học thức, đạo đức cũng không có cao, trên mặt cũng thường mang theo nụ cười sự hững hờ bất cần đời.
Nhưng mà, vậy thì đã làm sao?
Lồng ngực của anh ấy rất là ấm, thật sự là rất rộng lớn, đem đến cho cô ấy cảm giác an toàn giống như trong suy nghĩ.
Cái ôm này kéo dài một hồi lâu, ngay tại lúc Tống Tương Tương cảm thấy có thể mãi mãi cũng đừng tách ra, Phan Dịch hai tay nắm lấy đầu vai của cô ấy mà đẩy ra, cười nói: "Được rồi, đi vào đi."
Tống Tương Tương có chút ngơ ngác, ừm một tiếng, cũng không nhìn lại anh ấy, cất bước tiến vào trong tiệm net.