Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Học Bá Cao Lãnh Là Quỷ Làm Nũng

Chương 27




Bên ngoài phòng đơn bệnh viện.

Tề Nhiên híp mắt nhìn cánh cửa khép kín trước mặt, siết chặt nắm tay đang buông thõng bên người, gân xanh trên cánh tay hơi nổi lên.

Hắn quay đầu ngó đồng hồ trên bức tường trắng, đã hơn sáu giờ sáng, tối qua Lục Thế Lâm uống chút rượu kia thì giờ cũng nên tỉnh rồi.

Tề Nhiên hít sâu vài hơi rồi đẩy cửa bước vào.

Trong phòng hết sức yên tĩnh, Tề Nhiên từ từ đi vào trong, Lục Thế Lâm còn ngủ trên giường bệnh, chau mày, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết ngủ không được yên ổn.

Tề Nhiên liếc mắt đứng thẳng bên giường bệnh, đôi giày da màu đen gõ nhẹ trên sàn nhà.

Hắn mở miệng: "Này."

Giấc ngủ của Lục Thế Lâm vốn rất nông nên lập tức mở mắt, ngó về chỗ phát ra âm thanh thì thấy một người đàn ông đứng khoanh tay.

Người đàn ông nhìn xuống từ trên cao, trong mắt tràn ngập xem thường, sáu giờ sáng ngày đông trời có chút tối mù, lại kéo rèm cửa sổ nên khuôn mặt hắn như ẩn như hiện giữa bóng tối, trông thật âm u khủng bố.

"Ông khoẻ không?" Giọng hững hờ của Tề Nhiên vang lên.

Lòng Lục Thế Lâm chấn động, vô cớ cảm giác nhiệt độ xung quanh mình giảm thấp.

Ông cố mà bình tĩnh, đầu óc hỗn loạn dần trở nên rõ ràng, nhìn chằm chằm vào mặt Tề Nhiên để nhận biết xem người đến là ai.

Là, là ông chủ quán bar kia.

Lục Thế Lâm hãi hùng, định mở miệng nói thì bị Tề Nhiên giành trước: "Phòng bệnh của ông là do tôi đổi."

Tề Nhiên chẳng cho Lục Thế Lâm cơ hội phản ứng, tiếp tục nói: "Ông có nên cảm ơn tôi không? Tôi đã giúp ông đổi một chỗ tốt hơn."

Chẳng biết loại cảm giác ngột ngạt từ đâu xông vào lòng Lục Thế Lâm, ông giãy giụa ngồi dậy ngẩng đầu nhìn vào mắt Tề Nhiên, chỉ thấy lời nói vừa rồi của hắn trông vô cùng nguy hiểm.

Ông lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu là ai?"

Tề Nhiên cười giễu cợt: "Diễn giống lắm, mỗi ngày đều đến quán bar của tôi uống rượu còn làm bộ không quen biết tôi?"

Dứt lời hắn đột nhiên nhấc chân đá giường bệnh, chống lên tay vịn, mang theo cảm giác ngột ngạt áp sát vào Lục Thế Lâm, câu nói ra tựa đang cắn vỡ mảnh thuỷ tinh:

"Tôi cho ông biết Lục Thế Lâm, từ giờ trở đi ông đừng mơ chạm vào một giọt rượu nào."

Giường bệnh rung lắc khiến Lục Thế Lâm run rẩy, ông tức giận nhìn thẳng về phía Tề Nhiên, phô trương nói: "Tôi, tôi uống rượu hay không mắc mớ gì tới cậu?"

"Chuyện của ông không liên quan đến tôi," Tề Nhiên lạnh lùng đáp, "Nhưng chuyện này liên lụy tới Lục Khuynh nên cũng liên quan tới tôi."

"Tốt nhất ông nên cố gắng phối hợp điều trị," Tề Nhiên thẳng lưng, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, "Tôi sẽ nghĩ cách cho ông được dùng những thiết bị tốt nhất, những loại thuốc tốt nhất, nên tốt hơn hết là ông đừng để cho em ấy buồn."

Hắn nhắm mắt, kiềm nén nói: "Cho đến giờ phần lớn những thứ làm em ấy không vui đều đến từ ông, ông có biết không?"

Tuy là câu hỏi nhưng giọng nói ẩn chứa sự trần thuật dường như rất chắc chắn Lục Thế Lâm không biết.

Tề Nhiên mở mắt thấy vẻ mặt có phần sửng sốt của Lục Thế Lâm, cười trào phúng: "Ông cũng muốn sống đúng chứ? Dù sao ai mà chẳng sợ chết?"

Sắc mặt Lục Thế Lâm vương chút sợ hãi.

"Tôi biết nhưng ông thì không chứ gì?" Tề Nhiên đột nhiên lớn tiếng, "Lục Khuynh vì người ba không phụ trách như ông mà mượn tiền với lãi suất cao đó!"

Lục Thế Lâm ngồi trên giường bệnh cứ như bị ấn phím tạm dừng, chẳng nhúc nhích, trong mắt tràn ngập sự mờ mịt.

Tề Nhiên thấy thế thì trong bụng chứa đầy lửa giận, tiến lên nắm chặt cổ áo ông, gầm nhẹ: "Ông cmn không nhận ra được hay giả vờ đấy? Ông cho rằng chút tiền mọn này của ông có thể nằm viện bao lâu?"

"Ông vừa hưởng thụ vừa cảm thấy yên tâm thoải mái đó à?" Hắn cong miệng cười, "Ông lớn chừng này rồi sao còn không biết xấu hổ vậy?"

Tề Nhiên thấp giọng mắng, ánh mắt sắc lẻm nhìn Lục Thế Lâm.

Lục Thế Lâm cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, cơ thể đau đớn vì bệnh tật cùng với lời nói của Tề Nhiên khiến ông hoảng sợ dằn vặt, hít thở không thông.

Nhưng ông vẫn mạnh miệng: "... Tôi là ba nó, con trai lấy tiền cứu ba mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

Tề Nhiên nghe thế thì sững sờ, sau đó bỗng thả tay ra, Lục Thế Lâm lập tức ngã rầm lên gối đầu giường.

Hắn chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.

Tề Nhiên vẩy vẩy tay nghiến răng nghiến lợi: "Ông xứng làm ba em ấy sao?"

Hắn nói tiếp: "Tôi nói rồi tốt nhất ông nên ngoan ngoãn đi, ông cũng hiểu rõ mà nhỉ? Tôi chẳng phải loại người đơn giản gì."

"Đừng, chọc, tôi," Tề Nhiên khựng lại, "Lục Khuynh vui vẻ thì tôi vui vẻ, nếu Lục Khuynh khổ sở bởi vì chuyện của ông, tôi cũng không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu."

Câu cuối cùng bị hắn kéo dài giống như vô vàn chuyện có thể xảy ra.

Lục Thế Lâm ứa mồ hôi lạnh, luôn cảm giác lời Tề Nhiên nói mang thâm ý, ông khó khăn nuốt nước miếng, hỏi thành lời: "Cậu, cậu muốn làm gì?"

"Ông nghĩ sao?" Tề Nhiên cười, "Ông nghĩ tôi sẽ làm gì?"

Đương nhiên hắn sẽ chẳng làm gì Lục Thế Lâm cả, dù sao Lục Thế Lâm cũng là ba của Lục Khuynh, dù người ba này tệ bạc đến đâu cũng không được, vậy nên giao cho Lục Khuynh tự mình quyết định.

Hắn chỉ uy hiếp Lục Thế Lâm khiến ông không thể làm bậy thôi.

Nhưng trước mắt Lục Thế Lâm hiểu sai ý.

Tề Nhiên vẫn khá nổi danh trong vòng tròn của đám người ở quán bar, tính tình khéo léo đưa đẩy dễ ở chung, để người ta gọi mình là "anh Nhiên", kỳ thật thủ đoạn xử lý nội bộ cực kỳ cứng rắn, uy hiếp đánh nhau còn là tay già đời.

Nếu hắn muốn làm gì chắc cũng chẳng phải nói chơi.

Lục Thế Lâm nhìn đôi mắt đen kịt của Tề Nhiên, lông mi không ngừng chớp nháy, cả người run bần bật.

Tề Nhiên rất hài lòng với biểu hiện lúc này của Lục Thế Lâm, hắn gật đầu nói với người còn đang run rẩy: "Chữa bệnh cho tốt." rồi bước ra ngoài phòng bệnh.

Bỏ lại một mình Lục Thế Lâm ngồi trên giường thở hồng hộc.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Kể từ hôm nói chuyện với Tề Nhiên, lúc Lục Khuynh đến thăm Lục Thế Lâm thì nhận ra ông rõ rằng khác hẳn.

Cậu chẳng còn nhìn thấy rượu trong phòng nữa, dường như Lục Thế Lâm thật sự bắt đầu nghiêm túc chữa bệnh, tuy lúc gặp mặt bọn họ vẫn chẳng giao tiếp gì, nhưng cậu nghe được từ chỗ các bác sĩ y tá mới biết bây giờ Lục Thế Lâm rất phối hợp điều trị.

Cũng không biết Tề Nhiên dùng cách gì nữa.

Quan hệ giữa cậu với Tề Nhiên cũng dần ổn định hơn.

Xuất phát từ lòng biết ơn Tề Nhiên vì đã giúp cậu trả tiền viện phí, gần đây Lục Khuynh sẽ đến quán bar phụ giúp sau tiết tự học buổi tối, Tề Nhiên vẫn sẽ trả lương đúng hạn giống như trước đây, chỉ là thường lấy cớ đưa cậu thêm mấy trăm.

Trong lòng Lục Khuynh biết đây là ý tốt của Tề Nhiên, nên không từ chối, cũng thuận theo cái cớ của đối phương.

Chẳng qua cậu đến quán bar ngày càng thường xuyên, nhân viên quầy lễ tân đã biết cậu từ lâu, còn hỏi: "Gần đây ba em không đến quán bar hả? Sao em vẫn đến đây?"

Vào lúc này, Lục Khuynh sẽ luôn cảm thấy ngường ngượng như thể mối quan hệ của mình với Tề Nhiên sắp được công khai vậy.

Cậu sẽ lấp lửng trả lời: "Em... Em muốn đến."

Mà mỗi lần trước khi người khác tiếp tục hỏi, Tề Nhiên chợt hay xuất hiện bên cạnh Lục Khuynh, dọa trừ tiền lương anh phục vụ vì dám trốn việc, chờ người đi rồi thì vờ làm anh em tốt quàng lấy vai thiếu niên, dẫn người tới chỗ ngồi bày hoa hồng đỏ.

Cậu nhóc sẽ luôn đỏ chín mặt được hắn mang đi.

Thời tiết ngày càng lạnh, kỳ thi cuối kỳ sắp diễn ra, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Tề Nhiên mà mỗi ngày Lục Khuynh đều phải mặc quần thu đến lớp, nhưng lớp quần thu dày cộm ngăn trở gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Bầu không khí trong lớp có phần nặng nề bởi vì kỳ thi sắp tới, tất cả mọi người đều vùi đầu học tập, ngay cả Vương Chi Hạo và Trình Lệ Lệ hay ồn ào sôi nổi cũng trầm mặc hồi lâu.

Mọi thứ vẫn như trước, ngoại trừ việc Lục Thế Lâm nhập viện, và cậu ở bên Tề Nhiên...

Hôm nay là ngày thi cuối cùng, Lục Khuynh vừa bước ra cổng trường liền thấy tin nhắn Tề Nhiên hỏi cậu có muốn tới "Số 9" hay không, cậu ngẫm nghĩ dù sao thi xong cũng chẳng có việc gì, bèn đạp xe đến "Số 9".

Trời đông lạnh giá, Lục Khuynh đeo găng tay và khăn quàng cổ mà Tề Nhiên đưa cho, tiếng gió lùa qua tai nhưng chẳng thể tràn vào quần áo cậu.

Trên đường không có quá nhiều xe nên chưa bao lâu Lục Khuynh đã đạp xe đến cửa "Số 9".

Lục Khuynh đỗ xe xong thì vén rèm đi vào, ngẩng đầu ngó một vòng nhưng chẳng thấy Tề Nhiên đâu mà lại trông thấy Phương Hoài Lương.

Cậu hơi kinh ngạc, Phương Hoài Lương cũng thấy cậu, đứng dậy từ từ bước đến.

Lục Khuynh gật đầu chào Phương Hoài Lương đứng trước mặt mình: "Chào thầy Phương ạ."

"Lục Khuynh đấy à," Phương Hoài Lương bắt chuyện giải thích, "Thi cuối kỳ xong thầy cũng tới đây thả lỏng đôi chút."

Lục Khuynh lại gật đầu, chỉ vị trí của mình cho Phương Hoài Lương rồi chuẩn bị tới đó.

Lúc này Tề Nhiên bước ra từ hậu trường, mặt mày rạng rỡ đi đến chỗ cậu.

Ánh mắt thiếu niên chợt thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng dường như có thêm chút sắc thái, cậu cong khóe miệng nhìn Tề Nhiên đang đến gần mình.

Phương Hoài Lương đứng cạnh mải quan sát cậu, thấy vậy biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi rất lớn.

Tề Nhiên bước đến cạnh họ, mặc kệ bộ dáng không thể tin nổi của Phương Hoài Lương, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Khuynh.

Lục Khuynh cũng nhìn hắn, đôi mắt hai người quấn quýt nhau như thể tạo ra một thế giới khác.

Nhưng chẳng bao lâu sau Lục Khuynh thua trận, do dự buông rèm mi suy tư rồi chậm rì rì dịch đến chỗ ngồi trong góc.

Để lại Tề Nhiên ý cười tràn đầy cùng với Phương Hoài Lương đã hóa đá.

Phương Hoài Lương nháy mắt, cử động cánh tay, ngập ngừng hỏi Tề Nhiên, "Ông chủ Tề này, cậu thành công rồi à?"

Đôi mắt Tề Nhiên dõi theo Lục Khuynh, cậu nhóc ngồi vươn tay vuốt cánh hoa hồng.

"Cậu biết rồi?" Tề Nhiên nói.

Phương Hoài Lương tăng âm lượng: "Ánh mắt Lục Khuynh nhìn cậu không đúng có được chưa hả!"

"Thường ngày Lục Khuynh đều nhìn mọi người với cặp mắt thờ ơ nhưng khi nhìn cậu lại," Anh lập tức ngừng lại như đang kiếm từ ngữ thích hợp để hình dung.

"Mềm như thế?" Cuối cùng anh cho ra đáp án.

Ý cười hằn sâu nơi khóe miệng Tề Nhiên, thiếu niên trong tầm mắt đã đặt bình hoa lên bàn, cậu đẩy cánh hoa ra xem tựa nghiên cứu thứ gì đó.

"Ừ." Tề Nhiên đáp một tiếng.

"Đậu má," Phương Hoài Lương lớn tiếng hơn, "Cậu và cậu nhóc đến với nhau mà không thèm nói cho tớ một tiếng?"

Rốt cuộc Tề Nhiên cũng chịu ngó anh, ánh mắt kia như ám chỉ: "Mắc mớ gì tớ phải nói cho cậu biết?"

"Cậu có thể theo đuổi được người ta cũng nhờ không ít công sức của tớ đó!" Phương Hoài Lâm lẩm bẩm, "Làm bạn tốt của cậu kiêm giáo viên chủ nhiệm của Lục Khuynh, tớ còn chẳng biết hai người đã yêu đương!"

Anh giả bộ tức giận, lát sau nghĩ tới điều gì đó, anh hạ thấp giọng ghé sát vào Tề Nhiên.

"Vậy cái vẻ hồn vía lên mây của Lục Khuynh ở trên lớp vào mấy tuần trước đều do cậu đó phỏng?" Phương Hoài Lương khẽ cắn răng, "Nếu cuối kỳ này Lục Khuynh thi không tốt tớ sẽ tìm cậu tính sổ! Tiền thưởng của tớ không thể mất trên tay cậu được!"

Tiếng líu ra líu ríu bên tai, cậu nhóc cách đấy không xa chơi hoa hồng xong lại cúi đầu nghịch di động.

Tề Nhiên bị tên bủn xỉn Phương Hoài Lương này làm phiền lòng, vội vàng tìm cớ đuổi người: "Chẳng phải cậu còn định đi chữa bài thi sao?"

Xung quanh trở nên yên tĩnh trong phút chốc, buổi chiều quán bar cũng chẳng có mấy người, lẻ tẻ vài mống, lẫn vào đó là cậu thiếu niên đang vùi mặt trong cánh tay, mái tóc đen hơi vểnh lên, khuôn mặt dường như hơi ửng hồng, trông vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.

Tề Nhiên đứng tại chỗ ngắm hồi lâu, sau đó vào hậu trường cắt một đĩa táo bưng tới chỗ Lục Khuynh.

- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khuynh: Nói lớn tiếng như vậy thật sự cho rằng em không nghe thấy sao?