Hắn ôm Lục Khuynh đến chiếc bàn ngoài hội trường, ghế dựa vào tường, hắn mặc kệ sự kháng cự đặt cậu lên ghế, còn mình ngồi bọc ngoài, hoàn toàn đóng kín mọi đường chạy trốn của Lục Khuynh.
"Tề Nhiên." Lục Khuynh tức giận hô, tay giơ lên lại hạ xuống.
Tề Nhiên chẳng thèm quan tâm, ném cặp lên bàn, cầm một cái phích nước bên cạnh, lại mở hộp giữ nhiệt trong tay, bày từng món ăn đẩy đến trước mặt Lục Khuynh.
Động tác nhanh gọn, nhưng nét mặt không đẹp lắm.
Lục Khuynh sửng sốt, kỳ thực cậu hiếm khi trông thấy dáng vẻ Tề Nhiên cau mày, người đàn ông trong trí nhớ luôn tươi cười dịu dàng, sẽ nhướng mắt nhìn cậu.
Nhưng giờ đây Tề Nhiên khẽ nhíu mày, đôi môi mím chặt, ánh mắt nhìn cậu có phần u ám.
Lục Khuynh có xíu xiu chột dạ khó giải thích, cúi đầu ngắm ngón tay của mình, chợt nghe giọng điệu ôn hòa chứa đựng sự bất đắc dĩ của Tề Nhiên: "Có thể không trả lời tin nhắn, nhưng cơm không thể không ăn."
Tề Nhiên vừa nói vừa đẩy thức ăn đến gần cậu, mùi thơm len lỏi vào khoang mũi, theo huyết dịch chảy vào dạ dày, khiến cơn đói của cậu trở nên rõ ràng hơn.
"Ăn đi." Tiếng Tề Nhiên càng thêm nhẹ nhàng.
Lục Khuynh vẫn cứ nghịch ngón tay, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn, cậu thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ có ý nghĩ này cứ thế tràn ra bên ngoài.
Cậu muốn làm trái lời Tề Nhiên.
"Tôi không muốn ăn." Cậu kiên quyết bật khỏi miệng.
"Thật sự không muốn ăn?" Tiếng cười khẽ của Tề Nhiên truyền đến, "Tôi vừa nghe thấy bụng em kêu vài tiếng đó."
Đầu Lục Khuynh cúi thấp hơn chút xíu.
Thức ăn trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, Tề Nhiên nhìn cậu nhóc Lục Khuynh đang giả làm đà điểu, khẽ thở dài, cúi đầu chạm nhẹ lên tóc cậu, do dự mở miệng: "... Lục Khuynh, dù thế nào đi nữa em cũng đừng bỏ bữa, được không em?"
Lục Khuynh nghe vậy thì khẽ động, giọng điệu Tề Nhiên chứa ý cầu xin, cậu ngẩng đầu đối mắt với hắn.
Ma xui quỷ khiến hỏi câu: "Anh không ăn sao?"
Tề Nhiên lập tức nhoẻn cười, vẻ cầu xin trong giọng nói lập tức biến mất, hắn nhíu mày, "Ơ, bạn nhỏ đang lo lắng cho tôi đấy à? Muốn ăn cùng với tôi hửm?"
Nói xong hắn nâng tay sờ đầu Lục Khuynh, dụ dỗ: "Ngoan nào, tôi không đói bụng, nhìn em ăn tôi cũng no rồi."
Lục Khuynh chẳng đáp lại hắn, mặt hơi nong nóng, cậu nâng hộp giữ nhiệt đã được mở nắp rồi uống một hớp, sau đó cầm đũa lên.
Thức ăn Tề Nhiên mang cho cậu vô cùng ngon, món ăn đa dạng phong phú, được đóng gói trong những hộp ngăn tinh tế, chay mặn phối hợp đầy đủ, còn bỏ thêm chiếc bánh ngọt nhỏ.
Cơm nước vỗ về dạ dày, cảm giác ấm áp khiến cậu mất khống chế nhớ tới luồng hơi nóng do Tề Nhiên mang lại vào tối hôm qua khi giam cậu trên ghế sô pha và vách tường, nó phun thẳng vào mặt, bủa vây quanh cậu.
Cậu thấy hơi nóng trên mặt lại tăng thêm rồi.
Đúng lúc này, Tề Nhiên cất giọng: "Ăn ngon không?"
Ăn ngon, cậu nghĩ.
"... Ăn không ngon." Lục Khuynh lắc lắc đầu.
Bỗng một tiếng cười khẽ truyền đến, cậu ngờ vực ngẩng đầu thấy Tề Nhiên đang chống tay, dùng đôi mắt rực rỡ lấp lánh nhìn cậu: "Vậy em từ từ ăn nhé."
Lục Khuynh run lên, có loại cảm giác bị bắt tại trận, lập tức cúi đầu ăn cơm của mình, cũng ngó lơ ánh mắt đang quan sát cậu kia.
Tề Nhiên thấy Lục Khuynh rốt cuộc cũng ăn cơm, mới dựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo chân, cứ thế liếc mắt ngắm nhìn gò má phình lên của cậu nhóc.
Thật đáng yêu.
Hắn khống chế dục vọng muốn dùng tay sờ soạng, nhìn chằm chằm vào lỗ tai ửng hồng của thiếu niên, chỉ thấy lỗ tai ấy dường như hơi động đậy một xíu, mà trước khi hắn kịp nhận ra thì tay đã leo lên nặn nặn tai cậu.
Phản ứng của Lục Khuynh nhỏ hơn so với Tề Nhiên tưởng tượng, không né như tránh tà, chỉ khẽ nhúc nhích đầu, cố gắng thoát khỏi tay Tề Nhiên.
Tề Nhiên bỏ tay xuống theo ý cậu.
Chốc lát sau, bỗng nghe thấy giọng nói đè nén của Lục Khuynh truyền đến.
"Tề Nhiên, anh thật kỳ lạ."
Tề Nhiên lại cong miệng cười.
"Nói chút xem, tôi lạ chỗ nào?" Hắn ghé đầu vào lỗ tai đỏ bừng của Lục Khuynh, nhẹ giọng nói.
Lục Khuynh dời mặt ra xa hơn, sờ lỗ tai ngưa ngứa, đáp: "Chỗ nào cũng kỳ lạ cả."
Tề Nhiên trầm tư, con ngươi đảo quanh, ngữ điệu lại trở nên quyến luyến: "Đúng, tôi rất kỳ lạ." Hắn dừng một chốc, "Tôi chẳng những thích nhìn em ăn cơm, còn muốn đút, cho, em, ăn."
Hơi thở của thiếu niên đột nhiên nặng nề hơn, giây tiếp theo lia lịa nhét thức ăn vào miệng, ngay cả bàn cũng bị đụng đến nghiêng ngả.
Tề Nhiên cười rộ lên khi trông thấy cậu liều mạng nhét đồ ăn, đưa nước tới: "Từ từ thôi, coi chừng nghẹn."
Lục Khuynh không đáp, thuận tay cầm uống vài ngụm, sau đó chậm rãi siết chặt chiếc ly, ánh mắt lơ mơ.
Chết tiệt! Cậu lại nhớ đến vẻ tà mị khi Tề Nhiên thổi hơi vào tai mình tối qua.
Không khí thoáng yên lặng, Tề Nhiên định mở miệng nói chuyện chợt nghe cậu nhóc gọi: "... Tề Nhiên"
"Anh, Nhiên." Tề Nhiên ngắt ngang.
Lục Khuynh khẽ sửng sốt liền sửa miệng: "... Anh Nhiên, sao, anh..."
Cậu nắm góc áo của mình, lời đến đầu môi đã vòng trở lại.
"Cái gì?" Tề Nhiên làm bộ nghe không hiểu, nhếch khóe miệng nhìn cậu, dụ dỗ cậu nói tiếp.
Lục Khuynh ngừng siết góc áo, như hạ quyết tâm hỏi thành lời: "Tại sao, lại như vậy?"
"Như nào?" Ý cười của Tề Nhiên càng nồng.
"Mới, mới hôm qua ấy." Lục Khuynh xoắn quần áo, "Sao anh..."
"Phụt." Tề Nhiên cong môi cười, vòng tay đặt ra sau ghế dựa Lục Khuynh, nghển cổ nhìn cậu: "Ý em là tại sao hôm qua tôi phải tập thoại với em ấy hả?"
Hắn đến gần đôi chút: "Anh* nói rồi, hồi đại học anh từng tham gia rất nhiều kịch bản tiếng Anh."
*Khúc này Tề Nhiên xưng anh [ 哥 ]
"Không phải." Lục Khuynh khua tay, đẩy cơ thể đang dựa gần một cách quá đáng của Tề Nhiên ra: "Ý tôi là..."
"Tại sao phải làm vậy với em?" Tề Nhiên cười đáp, nói tiếp: "Em thấy sao?"
"Em cho rằng tôi dạy em diễn Lysander ư?" Tề Nhiên đảo mắt một vòng trên mặt cậu, thong dong nói: "Hay vì cái gì khác?"
Tay kia của Tề Nhiên chống lên bàn, nhẹ nhàng giam cầm Lục Khuynh giữa mình và vách tường, biểu cảm cậu nhóc giống hệt tối qua, cặp mắt liếc loạn xạ, miệng hé mở nhưng chẳng phát ra chút âm thanh nào.
"Tôi còn tưởng rằng em đã sớm biết." Tề Nhiên cất giọng, thâm trầm gọi cậu: "Bạn nhỏ à."
"Muốn biết không?" Hắn lại thổi một hơi lên mặt Lục Khuynh.
Ý thức của Lục Khuynh có phần hỗn loạn, lui về sau giãy giụa nói: "... Không muốn."
Sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tề Nhiên, "Tôi không muốn chút nào hết."
Cũng chẳng biết nhấn mạnh cho ai nghe.
"Được thôi." Tề Nhiên thở dài, rồi quay lại dựa vào lưng ghế, dáng vẻ thả lỏng của bạn nhỏ bị hắn thu vào đáy mắt, nhưng hắn không nói gì, bởi vì thời gian còn rất dài từ từ dây dưa.
Mãi đến khi Lục Khuynh cam tâm tình nguyện ngã vào lòng hắn.
Hắn cũng không im lặng nữa mà hỏi một vấn đề khác: "Vở kịch của em sao rồi?"
Lục Khuynh lập tức bị đánh lạc hướng: "Rất tốt, cơm nước xong rồi diễn thêm vài lần.".
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Tề Nhiên gật đầu hỏi: "Ngày kia em thi hả?"
"Vâng."
Tề Nhiên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: "Vậy cậu Lysander tôn quý, xin hỏi tôi có thể đến xem không?"
"... Tuỳ anh." Lục Khuynh đáp, đảo mắt suy tư, "Mà sao anh vào được?"
"Em đến đón tôi ha!" Tề Nhiên trả lời như lẽ đương nhiên, "Tôi đâu phải người trường em, dĩ nhiên em phải đến đón tôi."
Ấy vậy mà Lục Khuynh ngoẹo đầu, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ về độ khả thi của phương án này.
Cậu nhíu mày: "... Chắc tôi không có thời gian đâu."
"Lừa ai đó." Tề Nhiên cười vươn tay gõ nhẹ trán cậu, "Có giáo viên chủ nhiệm lớp em mà."
Lục Khuynh nhắm mắt theo bản năng, nghi hoặc hỏi: "Anh thân với chủ nhiệm lớp tôi lắm à?"
"Ừm, quen thời đại học, tôi có thể mở quán bar một phần cũng nhờ cậu ta giúp đỡ."
Lục Khuynh hiểu ra.
"Khó trách anh có thể tuỳ tiện tiến vào như vậy." Cậu liếc qua Tề Nhiên, "Sao hôm nay anh không mặc đồng phục học sinh?"
Trông Tề Nhiên có chút bất lực, mím môi bảo: "Còn chẳng phải do bạn nhỏ nào đó không thèm trả lời tin nhắn cũng không chịu ăn cơm đấy sao, làm tôi cuống cuồng chết được."
Chưa đợi Lục Khuynh đáp lời, hắn nện thêm câu: "Cơ mà em đoán đúng rồi, rất nhiều chuyện của tôi đều phải nhờ cậu ta giúp một tay."
Âm cuối kéo dài, mang theo sự mê hoặc khó lòng nhận biết.
Lục Khuynh chưa kịp xấu hổ liền bị khơi dậy cơn tò mò, nháy mắt đến gần hắn, "Chẳng hạn như?"
Tề Nhiên không đáp, chỉ quay đầu nheo mắt theo dõi cậu, khóe miệng lộ ra nụ cười hờ hững.
Trong mắt là vực sâu vô tận, tựa lỗ đen trong vũ trụ trôi nổi, cố gắng hút người ta vào thật sâu.
Cứ thế không nói gì chỉ nhìn cậu chằm chằm, khiến tim Lục Khuynh đập rộn ràng, cậu không dám đối diện quá lâu bèn dời mắt sang chỗ khác, thấy sắp ăn cơm xong, cậu mới vội vàng đứng lên muốn bước qua người Tề Nhiên.
"Tôi ăn xong rồi, đưa cặp cho tôi." Lục Khuynh vừa nói vừa thử thăm dò duỗi chân.
Mà Tề Nhiên chẳng những không chịu nhường đường còn giơ chân về trước.
"Anh làm gì vậy?" Lục Khuynh hoảng hồn mở miệng, cảnh tượng trước mắt y hệt tối qua, khiến cậu không chống đỡ được.
Nhưng Tề Nhiên không nói lời nào, thu dọn hộp cơm trước bàn, nhét ly vào cặp Lục Khuynh. Hắn xoay cặp trước mặt cậu một vòng, ngay khắc Lục Khuynh định ra tay liền nhanh chóng đặt xuống ghế phía bên ngoài mình.
Lục Khuynh khó hiểu nhìn hắn.
Tề Nhiên đứng dậy, ôm hờ chiếc cặp vào ngực: "Lát nữa tôi có chút việc ở quán bar nên sẽ không xem em diễn tập."
Dứt lời ghé sát vào người Lục Khuynh, tay chống bàn tay đỡ lưng ghế, buộc Lục Khuynh phải hơi khom lưng về sau.
Âm điệu trầm thấp mềm mại vang vọng bên tai cậu: "Nhớ xem Helena thành tôi nhé."
"Cậu Lysander của tôi."
"Mong chờ màn biểu diễn của em."
Dứt lời liền cầm lấy chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn, giẫm lên đôi giày Martin bước ra ngoài mà không ngoảnh đầu lại.
Lục Khuynh vẫn ngây ngốc đứng đờ ra đó, giọng điệu tươi cười của Tề Nhiên còn văng vẳng bên tai, gõ từng hồi vào trái tim cậu, cậu cảm giác hơi nóng bốc lên, nhịp tim đập "thịch thịch thịch" ở lồng ngực vang vọng trong hội trường trống trải.