Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!

Chương 81: Gặp lại




Cứ thế mà yên bình trôi qua, thoáng cái đã 6 năm

Huy giờ đây đã tốt nghiệp, trở thành một phi công trẻ đầy tiềm năng được nhiều hãng hàng bay gửi lời mời hợp tác.

An cũng lớn khôn, trở thành một cô luật sư nổi tiếng, giải quyết được không ít vụ án lớn

Cả hai vẫn luôn nỗ lực, lấy người còn lại làm động lực để bước tiếp mỗi ngày, luôn cùng nhau đi, cùng nhau làm, kể nhau nghe những câu chuyện hằng ngày, gần nhau như thể đang ở cạnh nhau

Trong suốt 5 năm ấy, An cũng đã hiểu rõ lòng mình, cũng đã có đáp án cho riêng mình

Chỉ cần đợi đến thời khắc để điền đáp án vào chỗ trống vẫn luôn đợi nó suốt bao năm qua thôi!!



Ngày mai An có một chuyến công tác, vì muốn có thêm thời gian đi đây đi đó trước khi làm việc, nó chọn đến trước một hôm, như vậy vừa có thể đi chơi, vừa có thể giải quyết vài việc trước

An cũng kể Huy nghe chuyện nó sẽ đi công tác, nó còn chụp lại tấm vé máy bay gửi cho anh xem:

“Em muốn hẳn vé của công ty anh luôn đấy nhé!!!”

“Thế đó hả? Không biết gặp được nhau không nhỉ?”

“Hưm… hãy để ông trời xem xét nào!!”

Lúc nó nhắn đã quá 11 giờ đêm, chuyến bay của nó xuất phát lúc 4 giờ sáng mà giờ nó còn chưa xếp đồ xong. Nó tắt máy, nhanh chóng dọn đồ rồi leo lên giường ngủ một mạch tới sáng





Đây là lần đầu tiên nó đi máy bay một mình thế này, vẫn là có chút không quen, phải loay hoay một lúc mới xong thủ tục

Sau khi qua cổng an ninh, nó lên phòng chờ ngồi nhăm nhi li socola nóng, tiện thể ngắm máy bay cất cánh lên bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn

Nó chụp một bức bầu trời gửi cho anh, bảo rằng:

“Em cũng sắp cất cánh bay cao lên rồi nè!!!”

Tiếng chuông thông báo vang lên, đến giờ cất cánh rồi!!



Nó lên máy bay, cất xong hành lí, nghe đoàn bay giới thiệu qua

Chợt, nó nghe một cái tên vô cùng quen thuộc

“Xin chào, tôi …và cơ phó là Nguyễn Gia Huy…”

Tim nó bỗng thắt lại rồi đột ngột đập thật nhanh, nó còn sợ là nó nghem nhầm, nhưng dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được, chỉ mong chờ đến khi máy bay hạ cánh



Nôn nao mãi, cuối cùng cũng đến lúc đáp cánh

Lời chào cảm ơn được cơ phó đọc lên càng khiến nó tin chắc đó là anh hơn

“Xin chào, tôi là cơ phó…” chất giọng trầm ấm vang lên

Nó gần như muốn nhảy khỏi ghế, nhanh chân chạy đến phòng điều khiển rồi đập tan cánh cửa để được ôm anh, may mà nó vẫn còn chút lí trí níu kéo lại



Nó đợi hành khách ra hết mới đi hỏi thăm mấy cô tiếp viên

“Cho mình hỏi cơ phó của chuyến bay này có phải là-”

“Hôm nay làm tốt lắm, cứ thế mà phát huy nhé!!” giọng cơ trưởng vang lên sau lưng nó

Nó vội quay người lại, dáng vẻ ấy!

Huy bị cơ trưởng ghì vai xuống xoa đầu, chưa kịp nhìn thấy phía trước, chợt nghe giọng của cô bé của anh

“Huy” nó nghèn nghẹn

Anh giật mình, ngước mặt lên, đúng rồi, là thật này, cô bé của anh!!!

Nó chạy vôi đến ôm chầm lấy anh, nước mắt dần rơi

Anh choàng tay ôm nó thật chặt, ôm mãi mà chẳng muốn buông

“Em nhớ anh, rất nhớ!!!” nó vùi người vào lòng anh mà nói

Anh bất ngờ, mặt đầy hạnh phúc mà trả lời: “Ừm, anh cũng nhớ em!!!”

Đoàn bay đứng phía sau bị cảnh này làm cho cảm động, cũng vô cùng ngưỡng mộ

Huy những năm qua luôn nhận được vô số lời tỏ tình, vào công ty cũng nhận được không ít sự quan tâm của hội chị em nhưng Huy vẫn luôn tinh tế từ chối, còn thẳng thắng bảo rằng mình đã có người trong lòng

Cơ trưởng bảo mọi người xuống trước, để lại không gian cho cặp đôi trẻ tuổi này