Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 132




Đám thổ phỉ ở Đại đường nhìn Hàn Kiêu khiêng An Thúy rời đi, yên tĩnh vài giây, sau đó ngay tức khắc liền một trận kích động ồn ào. Chỉ có Trương Lôi đen mặt.


Hàn Kiêu một thân cơ bắp, lại lớn lên cao to, nên đi đường cũng phi thường có khí thế, An Thúy bị khiêng ở trên đầu vai, thấy da thịt phần lưng trần trụi của hắn còn rất tinh tế, nước da màu đồng cổ tương đối có hương vị nam nhân, đường cong từ eo đến mông rất mượt mà, vừa thấy liền biết cơ mông rất cứng, rất gợi cảm.


Chính cái gọi là tính dục như thức ăn, An Thúy tương đối có khẩu vị với Hàn Kiêu, mấy phó bản trước, tất cả nhân vật nam bên trong chủ yếu đều là loại hình mảnh khảnh, chợt vừa thấy Hàn Kiêu, thật giống như một bàn bày đầy món ăn kiểu Tây nhưng lại có một tô thịt kho tàu trong đó, đơn giản thô bạo, mùi thịt bốn phía, khiến người khác muốn ăn nó ngay tức khắc.


An Thúy ấn bờ vai của hắn đứng lên, hóa bị động thành chủ động, tư thế lập tức biến thành hai chân cô kẹp eo hắn, và bị hắn ôm mông cô.


Bởi vì động tĩnh này của cô, Hàn Kiêu dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn.


An Thúy từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt ngạo mạn vừa vũ mị vừa thần bí làm càn mà đảo qua xương lông mày, đôi mắt thâm thúy cùng chiếc mũi cao thẳng với đôi môi ở giữa chòm râu quai nón của hắn.


Nam nhân này lớn lên rất tuấn tú rất cuồng dã, An Thúy muốn ăn tô thịt kho tàu này.


Mà thần thái giống như rượu mạnh này của cô không thể nghi ngờ là rất khiến nam nhân hưng phấn, tính xâm lược trong mắt Hàn Kiêu càng mạnh, ** phóng đại đồng tử, trực tiếp một bên nhìn chằm chằm cô một bên bước nhanh đến phòng hắn.


Ái muội mà nhiệt liệt giữa nam nhân cùng nữ nhân nào đó đang dây dưa giao phong cùng nhau.


Bầu không khí nhuộm đầy ái muội, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp hưng phấn đến lang huyết sôi trào, vẻ mặt đáng khinh cười cười bắt lấy bàn tay nhỏ bé, nhưng mà mất hứng rất nhanh liền tới, bọn họ chỉ nhìn thấy Hàn Kiêu dùng một chân đá văng cửa phòng hắn, ôm An Thúy đi vào, lại đá cửa phòng, sau đó đè người ta trên giường…… hệ thống tự động kéo đèn khởi động.


Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp tức khắc đập bàn la hét, đủ loại pháo hoa nổ tung trên màn hình.


Thịt kho tàu là món ăn kinh điển của dân tộc Trung Hoa, béo mà không ngán, thơm ngọt mềm xốp, vào miệng là tan, môi răng lưu hương. Đồng thời thịt kho tàu còn giàu collagen, là món ăn rất tốt cho việc dưỡng nhan và duy trì độ đàn hồi của da.


An Thúy ở bệnh viện tâm thần mấy năm, tuy rằng có đặc biệt mời đầu bếp nấu món Trung Quốc tới, nhưng cũng luôn bị bác sĩ dinh yêu cầu làm mấy món ít muối ít dầu tương đối khỏe mạnh, cho nên món thịt kho tàu này An Thúy thật sự là rất lâu rồi chưa ăn qua, hôm nay xem như là ăn cho đã ghiền.


Ván giường kịch liệt lay động gần như là cả đêm, giống như là có người đang đánh giặc ở trên đó, mãi cho đến khi trời sắp sáng mới an tĩnh lại.


Hàn Kiêu khiêng An Thúy vào phòng liền không có đi ra, từ trên xuống dưới Đông Sơn trại đều đang nghị luận, nghị luận An Thúy là mỹ nhân tuyệt sắc thế nào, ngay cả đại đương gia từ trước đến nay không có hứng thú với nữ nhân cũng động tâm, có phải là bọn họ sắp có áp trại phu nhân hay không.


“Các ngươi không biết sao, mỹ nhân kia thật sự rất bưu hãn đấy!”


“So với chúng ta thì càng giống thổ phỉ hơn, còn nói là đại đương gia dám tìm nữ nhân bên ngoài liền đánh gãy chân!”


“Ôi chao!”


“Nguyên lai đại đương gia thích như vậy, khó trách mỹ nhân như Diêu cô nương cũng đã ngồi trong lòng mà ngài ấy vẫn không loạn……”


“Bất quá nói đến cùng cũng là thiên kim thế gia, thật sự có thể coi trọng đám người chân lấm tay bùn như chúng ta không?”


“Có thể là làm loạn trại của chúng ta……”


“Nói lời ngu xuẩn gì đấy? Chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể gây ra mưa gió gì? Lại nói đại đương gia của chúng ta người nào? Ai có thể ở chơi tâm cơ ở trước mặt ngài ấy?”


“Thế thì không nhất định, ta thấy nữ nhân kia không phải người bình thường.”


Một mỹ nhân tuyệt sắc sa vào ổ thổ phỉ, vốn dĩ là nên bị nhục nhã cả đời, sao đảo mắt liền xoay chuyển cục diện, thông đồng với thủ lĩnh của bọn họ? Này nếu là nam nhân khác, bọn họ có tâm thì còn có thể đi theo ăn mấy ngụm, còn nếu tìm đại đương gia của bọn họ, ai dám có tâm tư kia? Lại nói tư thái ánh mắt kia của cô, vừa thấy liền biết không phải người sống yên ổn.


Thật đúng là bị người ta nói trúng, nữ nhân kia tương đối không an phận. Tới trại của bọn họ không quá mấy ngày, liền hoàn toàn lộ ra.


Ăn muốn ăn ngon, mặc muốn mặc tốt, đưa đồ kém thì nói làn da sắp bị nó làm hỏng rồi, vì thế nên cũng chỉ có thể trả lại những tơ lụa cẩm y hoa phục cho cô, trang sức còn bị cô chọn một ít. Dùng tay giải quyết cũng là vấn đề lớn, nên chùi đít còn phải dùng lụa, cuối cùng còn bắt người khác đi đốn cây luộc bã, tạo một loại giấy mỏng, nhưng lại là được sử dụng để đi ngoài, thật sự là xa hoa lãng phí phí phạm của trời!


Toàn bộ trên dưới trại không có một nữ nhân nào giống cô như vậy, cố tình là đương gia của bọn họ dường như cũng bị câu mất linh hồn nhỏ bé, cơ hồ là cái gì cũng thỏa mãn cô, còn tổ chúc hôn lễ, cho danh phận, chân chính cưới cô làm áp trại phu nhân.


Ngay cả chuyện huynh trưởng Vân Vanh của cô chạy mất trong lúc này cũng chưa thể thay đổi tâm ý của hắn.


Có câu nói nói nam nhân chinh phục thiên hạ thì phải tắm máu sa trường, mà nữ nhân chinh phục thiên hạ thì chỉ cần chinh phục được nam nhân.


Lời này kỳ thật có chút nói quá, rốt cuộc thì ở đây cũng chỉ là sơn trại, không phải là thiên hạ gì, An Thúy nhiều lắm chính là tiếp nhận thủ lĩnh sơn trại, thuận tiện tiếp nhận quyền lợi trên tay hắn thôi. Nam nhân là do cô ngủ mới có, thiên hạ còn chưa có bắt đầu đánh đâu.


Đang vào thời loạn thế, thế lực mấy phương đều đang tranh đấu, nêu cô không cắm một chân chẳng phải là uổng phí? Bối cảnh của thế giới như vậy, hẳn là nên đi tuyến tranh thiên hạ.


Phía trước có nói qua, Đông Sơn trại kỳ thật là có chút danh khí, rất nhiều lưu dân bị chiến loạn ảnh hưởng đều hướng tới bên này, cầu xin một chỗ bình an, bọn họ dựng phòng ốc ở dưới chân núi, dần dần hình thành một thôn xóm không nhỏ, mà vị trí địa lý của Đông Sơn trại tương đối đặc thù, là địa hình dễ thủ khó công, chỉ cần dựng một cảnh cổng lớn giữa hai hẻm núi, thì đây là một chỗ tuyệt đối an toàn.


Bởi vậy nên trong ngoài Đông Sơn trại đều có đồng ruộng cùng hộ gia đình, hơn nữa số lượng còn không ít, gần đây đã tăng hơn hai ngàn hộ, mà rất nhiều vấn đề cũng bắt đầu phát sinh, ví dụ như tranh đoạt đồng ruộng, giải pháp khi tranh chấp xảy ra, tiêu chuẩn xét xử vân vân…… Người nhiều lên, thì mâu thuẫn tất nhiên cũng phát sinh, mà nhất bang thổ phỉ vốn cũng là bởi vì chiến loạn mà tụ tập, đánh cướp còn đỡ, sao có thể có đủ tư cách quản lý?


Bọn họ sẽ không quản, để những người đó tự quản chính mình, kết quả liền tiện nghi cho tiểu nhân nào đó kinh doanh, những người đó tự coi mình là người đảm đương thân phận quản lý, kiếm chác ích lợi, anh hùng hảo hán Đông Sơn trại còn biến thành bảo tiêu cùng tay đấm cho bọn họ.


Ngày hôm sau, sau khi An Thúy làm áp trại phu nhân, ngoại trừ tiếp nhận tiểu kim khố của Hàn Kiêu, còn có mấy vấn đề này.


Đối với căn cứ này, An Thúy phi thường vừa lòng, vị trí địa lý, nhân thủ, cùng với mấy ngọn núi có khoáng sản tài nguyên phong phú gần nơi này, đều khiến cô thập phần vừa lòng. Cô có thể lợi dụng tất cả những tài liệu mà cô thấy, làm ra vật phẩm ít nhất là giống 60% xã hội hiện đại. Bom ngược lại là thứ làm ra đơn giản nhất, dù sao thì loại chuyện nổ mạnh này, chỉ cần có đủ điều kiện, thì dùng bột mì cũng có thể chế tạo.


Khán giả phòng phát sóng trực tiếp tuy rằng không hiểu được loại bối cảnh của cốt truyện này, nhưng điều này không ngăn cản bọn họ bị An Thúy làm khiếp sợ đến sửng sốt, thì ra giấy có thể làm ra như vậy! Quá thần kỳ! Thì ra ly thủy tinh có thể đốt như vậy! Quá thần kỳ! Thì ra sắt có thể luyện như vậy! Quá thần kỳ! Thì ra uy lực của cung và nỏ kém nhau lớn như vậy! Quá thần kỳ! Bom cũng có thể làm ra đơn giản như vậy! Quá thần kỳ!……


【 Thúy Thúy đào hố để người khác chôn phân mà tôi cũng cảm thấy hảo sảng là chuyện như thế nào? 】


【 Tôi giống như những NPC bị Thúy Thúy làm khiếp sợ trong phó bản kia chỉ biết trừng mắt vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm. 】


【 Học giỏi toán lý hóa đi khắp thiên hạ cũng không sợ, mụ mụ, con muốn học tập chăm chỉ! ┭┮﹏┭┮】


【 Lại kiếm tiền ha ha ha ha rất thích xem đại lão làm ra một thứ, rồi kiếm lời trở về, cảm thấy sướng lên mây! 】


【 Thì ra loại phó bản này là phải đi lộ tuyến ‘xây dựng gia viên’ a, tôi rất chờ mong đại lão sẽ xây dựng gia viên tới trình độ nào nga 】


524 cho rằng trận phát sóng trực tiếp này của An Thúy sẽ giống như mấy chủ bá phát sóng trực tiếp đã chơi phải phó bản này trước đây mà sáng tạo ra kỷ lục người xem thấp nhất trong mấy phó bản gần đây, kết quả thế nhưng cũng không có, lượt người xem không những không giảm, mà còn tăng lên, thậm chí còn có một hot search tên là # phương thức chơi phó bản chính xác # bò lên.


Official weibo của ba ba Ngân Hà thậm chí còn kích động đến yêu thích bình luận chia sẻ, vì thế nên có rất nhiều người ùa vào nhìn.


Bất tri bất giác, đương gia chân chính của Đông Sơn trại đã biến thành An Thúy, tất cả những người ngay từ đầu không ưa gì cô cũng ngậm miệng lại, thành thành thật thật bị chỉ huy đến xoay mòng, ghế lót da hổ trong đại đường thường xuyên là An Thúy cùng Hàn Kiêu ngồi cùng nhau, vốn dĩ là có một chiếc ghế khác, nhưng Hàn Kiêu không thích thê tử của mình cách mình quá xa, vì thế đã kêu người ném chiếc ghế đó đi.


Ngày đó An Thúy họp xong, người cũng tan đi, cô liền ngồi đến trên đùi hắn, nắm lấy cằm hắn thắt thành một cái bím tóc nho nhỏ, cùng hắn hôn sâu.


……


Thời điểm An Thúy ở Đông Sơn trại nỗ lực phát triển, tích lũy đủ tiền tài và vũ khí cùng với mời chào nhân mã cùng nhân tài, chuẩn bị đầy đủ để gia nhập cuộc chiến sau này, Vân Sở và huynh trưởng của nàng ta đã hữu kinh vô hiểm bình an đến mục đích của bọn họ, đầu phục thế giao Nguyên gia. Tuy rằng là ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng tốt hơn những ngày tháng bôn ba trôi giạt khắp nơi ở bên ngoài.


Mà sau đó không lâu, bọn họ liền nghe được tin tức, đội Vân Châu Vân Vanh đi hướng bắc gặp phải bọn cướp, Vân Vanh thành công chạy thoát, đã chạy tới phủ Trấn Bắc vương, Vân Châu lại là sinh tử chưa biết. Nhưng tất cả mọi người đều biết, cho dù Vân Châu có còn sống, thì Vân gia cũng sẽ chỉ xem ta cô là đã chết, cho nên sau khi Vân Vanh rốt cuộc cũng đến phủ Trấn Bắc vương, cũng không có người nhắc qua một câu phái người đi diệt phỉ cứu người.


Vân Sở đang ở trong viện (sân), cầm khối ngọc bội cảm động đến rơi nước mắt, nếu không có khối ngọc bội này khiến nàng ta mộng, thì nàng ta sao có thể biết hướng đi kia sẽ có tao ngộ này? Về phần Vân Châu bởi vì nàng ta mà gặp phải tại nạn như trong mộng, một chút áy náy nàng ta cũng không có, đích tỷ này ngày thường luôn tìm cớ khinh nhục nàng ta, hiện tại cũng là báo ứng thôi.


“Tiểu thư, thiếu gia Nguyên Chân đã trở lại! Đang ở sảnh ngoài ạ!” Thị nữ Mai Lan hưng phấn chạy vào thông báo.


Vân Sở siết khăn tay đứng lên, gò má ửng đỏ, “Mau xem quần áo của ta có gì không ổn không?”


“Không có không có, tiểu thư xinh đẹp nhất!” Mai Lan nói. Trước kia ở Vân gia, trên đỉnh có Vân Châu diễm lệ lấn áp mọi hoa thơm cỏ lạ, nên tất cả mọi người cũng không để ý tới mỹ mạo của Vân Sở, hiện tại Vân Châu không có, lại còn trở thành nữ nhân mà mọi người giữ kín miệng như bưng im bặt không nhắc tới, thế này mà còn chưa đến phiên tiểu thư nhà nàng tới vang danh toàn thành sao?


Vân Sở mang theo nha đầu đến sảnh ngoài.


Nguyên Chân chính là đích trưởng tử của Nguyên gia, trượng phu của Vân Châu trong mộng, tướng mạo cũng rất xuất chúng, huống chi tương lai hắn ta còn sẽ trở thành người thắng cuối cùng, làm sao không thể khiến cho Vân Sở mê mẩn chứ? Nàng ta là thứ nữ không được sủng ái nhất, nếm hết khổ của thân phận thấp hèn, nếu cuối cùng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian, thì những người kia của Vân gia, còn không phải là quỳ lạy ở trước mặt nàng ta sao?


***