Hoàng Tước Vũ

Chương 23: Giao cho tôi




Hạ Úc Thanh thoáng nắm chặt dây đeo của túi tote, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Chú đã ăn xong chưa?”


"Ăn xong rồi."


Lục Tây Lăng xoay người đi về phía Nhất Giới Thư Ốc, anh không nghe thấy tiếng bước chân theo sát phía sau nên quay đầu lại, vừa hay lại nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hạ Úc Thanh.




"Sao thế?"


“Chú Lục, chú quay lại tiếp tục dùng bữa đi, tôi không làm phiền chú nữa.” Hạ Úc Thanh mỉm cười rồi nói: “Thật sự không còn cách nào khác, tôi phải nhanh chóng quay lại trường để viết báo cáo, phải gửi cho quản lý xem qua trước mười giờ đêm.”


“Em là nhân viên thực tập mà cũng phải tăng ca à?”


“Gần đây tôi đang tham gia một dự án hợp tác nên khá bận rộn. Chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi, tôi muốn kiên trì đến lúc lấy được giấy chứng nhận thực tập rồi tính sau.” Hạ Úc Thanh chắp tay lại nhờ vả: “Chờ tôi nhận được học bổng sẽ mời chú ăn cơm nhé!”


“Khi nào phát học bổng?”


"Mười... Tháng Mười."


"Ừ." Lục Tây Lăng không mặn không nhạt nói: “Đúng lúc tôi đang cần bữa cơm này của em.”




"..." Hạ Úc Thanh không biết nên nói gì. Cô chỉ từng nghe Lục Tây Lăng dùng giọng điệu quái gở như thế này lúc nói chuyện với Chu Tiềm mà thôi. Hiện tại anh ấy không có mặt ở đây, họng súng lại chĩa thẳng về phía cô.


Nhưng mà cô đành phải từ chối lòng tốt của anh.


Hạ Úc Thanh bắt đầu sợ phải ở riêng một chỗ với anh. Cô sẽ hiểu lầm, sẽ nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ đối với sự quan tâm mà anh dành cho cô, sẽ không thể xác định rõ vị trí của bản thân.


Lục Tây Lăng im lặng chốc lát, ánh mắt dừng trên người Hạ Úc Thanh. Cô không biết lúc này anh đang suy nghĩ điều gì, chỉ nhìn thấy trong mắt anh có một loại cảm xúc phức tạp mà cô không thể hiểu được.


Cuối cùng, Lục Tây Lăng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Trên đường trở về nhớ chú ý an toàn.”


Hạ Úc Thanh vội vàng gật đầu, lùi về phía sau hai bước, vừa vẫy tay vừa nói "bye bye".


Lục Tây Lăng gật đầu rồi xoay người bước đi.


Hạ Úc Thanh đi tới ven đường, lúc sắp băng qua đường lại quay đầu lại nhìn.


Bóng người mặc áo trắng quần đen đã bước đến dưới tán cây, sắp hòa vào màn đêm.


Trước khi Lục Tây Lăng bước qua ngã rẽ, lại vô thức quay đầu.


Hạ Úc Thanh bước nhanh qua làn vạch kẻ đường dành cho người đi bộ như một làn gió đêm, nhanh chóng biến mất.


Lục Tây Lăng nói đã ăn xong là nói thật.


Lúc anh đi ra ngoài, phục vụ đã bưng trái cây lên.


Khi anh quay lại chỗ ngồi, chén bát vẫn chưa được dọn xuống. Ông chủ Thang Vọng Hương kêu anh ăn thử trái cây, là dưa lưới ướp lạnh.


Lục Tây Lăng lấy khăn tay lau tay rồi cầm một miếng lên ăn.


Thang Vọng Hương cười, hỏi: "Là một người bạn tình cờ đi ngang qua sao? Sao cậu không mời người ta vào ngồi một lát, để tôi mời một ly trà?”


“Cô ấy còn bận việc, hôm nay không tiện làm phiền ông.”


Ăn trái cây xong, mọi người di chuyển sang phòng trà để trò chuyện với nhau một lát. Lúc này, Lục Tây Lăng chuẩn bị tạm biệt.


Thang Hi Nguyệt bỏ hạnh nhân trên tay xuống: "Tôi cũng đi. Anh cho tôi đi nhờ một đoạn với.”


Thang Hi Nguyệt lười phải đi tìm nhà. Ngân hàng mà cô ta sắp vào làm việc nằm ở khu CBD trong trung tâm thành phố, để tiện cho việc đi lại, cô ta nhờ Lục Tây Lăng hỏi thăm xem trong tiểu khu anh đang ở có căn nhà nào cho thuê hay không. Cô ta tới xem nhà, cảm thấy mọi thứ đều hài lòng nên đã trực tiếp thuê luôn.


Thang Vọng Hương không nỡ để cháu gái đi: “Phải đi rồi sao?”


“Hành lý của cháu đã mang vào nhà trọ nhiều ngày, đến bây giờ còn chưa sắp xếp xong, không thể tiếp tục lười biếng nữa. Hai ngày này cháu sẽ tranh thủ dọn dẹp cho xong rồi trở về thăm ông.”


“Ông bảo cháu ở đây thì cháu không chịu, ở chung cư thì có gì tốt chứ?”


Thang Hi Nguyệt cười, nói: “Cuộc sống của thanh niên như bọn cháu khá hỗn loạn, e rằng sẽ làm ảnh hưởng đến ông, cũng sợ bị ông mắng.”


Thang Hi Nguyệt cầm túi xách, còn Lục Tây Lăng thì cầm lấy quà sinh nhật mà Hạ Úc Thanh đã chuẩn bị cho ông Lục, hai người cùng nhau tới bãi đậu xe.


Thang Hi Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Là phụ nữ à?"


Lục Tây Lăng liếc cô ta một cái.


Thang Hi Nguyệt hất cằm về phía túi quà tặng trong tay anh: “Vừa nhìn đã biết là do phụ nữ chọn, là một cô gái trẻ đúng không?”


Lục Tây Lăng không trả lời.


Lúc ngồi trên xe, Thang Hi Nguyệt hỏi: "Khi nào Sênh Sênh mới về?"


"Có lẽ là tuần tới."


“Đã lâu rồi không gặp Lục Sênh, chỉ có thể lướt thấy cô trên vòng bạn bè. Bây giờ cô ấy sống thế nào?”


Lục Tây Lăng và Thang Hi Nguyệt học chung trường cấp ba, Lục Sênh cũng vậy. Khi đó Thang Hi Nguyệt học lớp mười hai, Lục Tây Lăng học lớp mười một, còn Lục Sênh thì học lớp chín. Lúc Thang Hi Nguyệt ra nước ngoài, Lục Sênh đang học lớp mười một. Tuy rằng cô ấy được nuông chiều từ bé nhưng khi đó tuổi vẫn còn nhỏ, cho dù quậy phá thế nào thì cũng có mức độ.


"Cũng vậy thôi." Trong giọng nói của Lục Tây Lăng đầy sự ghét bỏ: “Càng lớn càng không hiểu chuyện."


Thang Hi Nguyệt cười: "Ai mà không biết ngoài miệng anh nói vậy nhưng trên thực tế anh là người yêu thương em gái nhất.”


Cô ta lục lọi trong túi xách rồi bỗng nhớ ra lúc vào cửa, thuốc lá đã bị ông nội tịch thu, đành quay sang hỏi Lục Tây Lăng có thuốc lá hay không.


Lục Tây Lăng lấy gói thuốc của mình ném qua cho Thang Hi Nguyệt.


Cô ta châm một điếu thuốc, mở miệng trêu chọc: “Vậy mà anh không hề thay đổi chút nào.”


Lục Tây Lăng không phản ứng lại. Anh biết cô ta đang chế nhạo mình, năm xưa khi học cấp ba, không ít lần Thang Hi Nguyệt đã nói tính cách của Lục Tây Lăng cực kỳ đáng ghét.


Thang Hi Nguyệt lại hỏi: "Anh có bạn gái chưa?"


"Chưa."


“Thôi xong, bà nội anh thích nhất là làm mai, chắc chắn bà ấy lại gán ghép lung tung nữa cho mà xem.”


“Không phải chính cô cũng đang gấp gáp tìm một người bạn trai sao?”


“Cho tôi xin, tôi cũng không phải vì thất tình mới về nước, được không? Trong chốc lát đi đâu tìm chứ, bộ phận nghiên cứu và phát triển của công ty anh có không?"


Thang Hi Nguyệt là một “yêu bằng lí trí”*, thích nhất những người đàn ông có trình độ học vấn cao, ít nhất cũng phải tốt nghiệp bác sĩ và không lăng nhăng.


(*) yêu bằng lí trí: chỉ những người dùng tiêu chuẩn về IQ để tìm người yêu, bị hấp dẫn và gợi lên ham muốn với những người thông minh.


Lục Tây Lăng nói: "Có. Bộ phận nghiên cứu số hai, ba mươi sáu tuổi, tốt nghiệp từ viện nghiên cứu, bề ngoài cũng không tệ."


Hai mắt Thang Hi Nguyệt sáng lên.


"Nhưng đã từng ly hôn. Cô có muốn không?"


"Lục Tây Lăng, anh đi chết đi."


Lục Tây Lăng cười ra tiếng.


Đến cửa tiểu khu, Thang Hi Nguyệt lập tức xuống xe. Bọn họ không ở chung khu nhà, cô ta tự đi bộ sẽ dễ hơn.


Thang Hi Nguyệt cảm ơn anh đã cho đi nhờ và giúp cô ta chuyện thuê nhà: “Chờ tôi dọn dẹp xong sẽ mở tiệc, đến lúc đó anh phải tới nhà tôi chơi đấy.”


" Ừ."


Sau khi lái xe vào gara dưới hầm, Lục Tây Lăng ngồi ở trong bóng tối, im lặng hút một điếu thuốc rồi mới đi lên lầu.


Anh vào cửa, mở đèn.


Dưới ánh đèn màu trắng lạnh lẽo, ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh hệt như sa mạc mênh mông không chút tiếng động dưới đáy biển.


*


Trước khi tựu trường, kỳ thực tập của Hạ Úc Thanh và Trình Thu Địch kết thúc, Tô Hoài Cự và bạn cùng phòng của anh ấy cũng thành công nhận được bằng lái.


Năm thứ hai đại học bắt đầu. Tất cả các khoa trong trường đều giảm bớt các môn học bắt buộc và đại cương, bắt đầu tập trung vào các môn học liên quan đến chuyên ngành. Học kỳ này các các môn như Thu Thập Tin Tức, Biên Tập Tin Tức, Lịch Sử Báo Chí Thế Giới và các môn học chuyên ngành khác được mở.


Hạ Úc Thanh khắc phục hoàn toàn nhược điểm về tiếng Anh nên đã đăng ký học song song bằng thứ hai là tiếng Anh.


Học kỳ này, hệ thống môn học tự chọn cũng được mở, nhà trường có quy định, sinh viên khoa Khoa học xã hội và nhân văn nhất định phải học đầy đủ mười hai môn học tự chọn thì mới được phát bằng tốt nghiệp.


Hạ Úc Thanh nghe theo lời đề nghị của các chị khóa trên, chọn môn Điện Và Điện Năng cộng thêm môn Vật Liệu Xây Dựng Và Môi Trường Sống. Hai môn này gần như không điểm danh, cũng không cần thi cuối kỳ, chỉ cần nộp bài tập về nhà bình thường và bài tập cuối kỳ là được.


Các môn học bắt buộc, môn học chuyên ngành, môn học tự chọn và chương trình học bằng hai đã khiến thời gian biểu của Hạ Úc Thanh bị xếp kín mít. Mỗi ngày, cô đều giống như một con quay, liên tục di chuyển qua lại giữa các khu giảng đường.


Trình Thu Địch từng hỏi cô: “Cậu là Hermione* sao?”


(*) Hermione Jean Granger là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn Anh Quốc J. K. Rowling.(Nguồn Wikipedia)


Sau khi Hạ Úc Thanh lên đại học mới đọc bộ truyện Harry Potter, Hermione cũng là nhân vật tiểu thuyết yêu thích của cô.


Cô hy vọng bản thân cũng có thể giống như Hermione vậy, có thể có một bộ chuyển đổi thời gian, bởi vì Hạ Úc Thanh từng bị bạn cùng phòng trêu chọc là “bậc thầy quản lý thời gian”. Nhưng bắt đầu từ học kỳ này, cô dần cảm thấy thời gian không đủ nữa.


Bên cạnh đó, sau khi tựu trường, vấn đề tiền bạc cũng là một nỗi lo lớn của Hạ Úc Thanh. Trong kỳ thực tập vào mùa hè, tiền ăn và đi xe buýt mỗi ngày đều dựa vào tiền lương của cô.


Sau khi đóng học phí cho năm học này thì trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn lại một ít tiền, chỉ đủ cầm cự đến khi được phát học bổng.


Hiện tại cô không có thời gian để đi làm thêm, nếu không được phát học bổng đúng hạn thì cô sẽ thiếu tiền.


Ngay lúc bận rộn, chuyện mà Hạ Úc Thanh lo lắng nhất đã xảy ra…


Ngày đó, sau giờ học buổi sáng, Hạ Úc Thanh, Trình Thu Địch, và Phương Ly cùng nhau quay về ký túc xá. Lúc đi tắt qua viện nghiên cứu, cô nhìn thấy một người đàn ông da ngăm đen, gầy gò, ăn mặc quê mùa đang quanh quẩn trước cổng khoa.


Hạ Úc Thanh giật mình, rợn cả tóc gáy, trong lòng chợt sợ hãi.


Cô thả tay Trình Thu Địch ra, nhanh chóng xoay người, trốn phía sau lan can.


"Sao vậy?" Trình Thu Địch khó hiểu.


Hạ Úc Thanh chỉ về phía người đàn ông kia: “Người đó là anh họ của tớ, anh ta tới tìm tớ… Thu Thu, hay là các cậu về trước đi. Tớ sẽ đi đường khác về, tớ không thể để anh ta nhìn thấy tớ được. Nếu anh ta hỏi thăm các cậu, nhất định đừng nói cho anh ta biết về tung tích của tớ! Làm ơn!”


Hạ Úc Thanh không có thời gian giải thích thêm, vừa nói xong đã bỏ chạy về hướng ngược lại.


Cô chạy một hơi tới bên cạnh nhà ăn mới dừng lại đứng chống nạnh và thở hổn hển.


Hạ Úc Thanh cảm thấy một năm qua bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng trong khoảnh khắc vừa thấy người anh họ Hạ Hạo, cô lại nhớ đến cảm giác sợ hãi và bất lực vào một năm trước - khi cô bị bác cả giam lỏng.


Bên cạnh cô, người đến người đi, thời tiết mùa Thu tháng Chín se lạnh.


Nơi này là Nam Thành, không phải thôn Tùng Lâm.


Hạ Úc Thanh hít sâu một hơi, dần bình tĩnh lại.


Cô vừa đi về phía cổng trường vừa suy nghĩ cách đối phó.


Hạ Hạo có thể chạy thẳng đến đây để chặn đường mình, điều này chứng tỏ anh ta đã thông qua đường tắt (có lẽ là do trường cấp ba trong thị trấn cung cấp thông tin) biết được cô đang học ở đây.


Cách một năm bọn họ mới đi tìm, có lẽ không phải muốn bắt cô về để kết hôn. Bọn họ cũng không làm được, vì cô có thể báo cảnh sát, hoặc nhờ người trong trường giúp đỡ.


Như vậy, lần này Hạ Hạo rất có thể là vì đòi tiền mà đến.


Nếu như cô không cho, theo sự hiểu biết của cô về gia đình bác cả, Hạ Hạo sẽ liên tục quấy rối, hòng làm ảnh hưởng đến chuyện học tập và cuộc sống của cô.


Nhưng Hạ Úc Thanh thật sự không có tiền, cho dù có thì cô cũng không muốn cho. Vả lại, nếu cô thỏa hiệp lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.


Báo cảnh sát có tác dụng không? Có lẽ là có nhưng không nhiều.


Trước kỳ thực tập, Hạ Úc Thanh nghe nói trong công ty có một cô gái chia tay với bạn trai rồi mà vẫn liên tục bị làm phiền. Sau khi cô gái đó báo cảnh sát, bọn họ cũng chỉ giáo dục vài câu, bảo hắn ta viết một tờ giấy cam kết. Sau đó, người đàn ông kia không làm chuyện quá đáng nữa nhưng cũng không dừng lại. Hắn ta không theo dõi tiếp nhưng lại tỏ vẻ "vô tình gặp được", cô gái đó không còn cách nào khác, đành nhờ bạn bè “dạy dỗ” một trận thì hắn ta mới biết điều mà dừng lại.


Bây giờ Hạ Hạo chưa làm gì cả, nếu cô trực tiếp báo cảnh sát, bọn họ chắc chắn sẽ không tiếp nhận.


Có cách nào chỉ cần làm một lần mà an toàn cả đời không?


Trong lúc vô tình, Hạ Úc Thanh đã đi tới cổng trường học.


Hạ Úc Thanh dừng bước, không thể không thừa nhận rằng chuyện này đã vượt quá phạm vi năng lực của cô.


*


Tiệc xã giao vào trưa nay của Lục Tây Lăng vừa kết thúc. Trên đường ngồi xe quay về công ty, Lục Tây Lăng xem điện thoại, lại phát hiện wechat có thêm một tin nhắn anh chưa đọc.


Vì để dễ nhận biết, anh đã trực tiếp chú thích lại tên "Hạ Úc Thanh".


Trước đây, avatar của cô là một bức ảnh hình sóng lúa màu xanh, phong cách của bức ảnh kia sẽ lẫn vào hội các bà mẹ đặt tên Wechat là "mây gió điềm nhiên".


Không biết từ lúc nào, avatar đã biến thành Hermione cầm ma trượng trong tay.


Hạ Úc Thanh: Chú Lục, làm phiền chú một chút. Tôi gặp phải chuyện không thể tự giải quyết được, có thể nhờ chú giúp một tay không?


Lục Tây Lăng nhấn vào khung nhắn tin rồi gõ chữ nhưng lại cảm thấy hiệu suất như vậy quá chậm, anh quyết định trực tiếp gọi điện thoại qua.


Tiếng chuông chỉ mới vang lên một lần thì điện thoại đã kết nối.


Lục Tây Lăng hỏi: "Sao vậy?"


“Tôi vừa nhìn thấy anh họ của tôi đứng trước cổng trường.”


Lòng Lục Tây Lăng chợt lạnh xuống, vội vàng hỏi: “Em đang ở đâu?


“Tôi không sao! Tôi vừa thấy anh ta đã lén lút bỏ chạy, vẫn chưa chạm mặt nhau. Bây giờ tôi đang ở trong một tiệm sách trước cổng trường. Tôi muốn hỏi liệu chú…”


“Em ở tiệm sách chờ đi, tôi đến đón em, gặp mặt rồi nói tiếp.”


"Được."


Cúp điện thoại, Lục Tây Lăng kêu tài xế lái xe đến trường đại học Nam Thành. Sau đó, anh gọi cho Chu Tiềm, bảo anh ta dời công việc buổi chiều sáng ngày mai.


Ngay sau đó, anh gửi tin nhắn Wechat, trả lời Hạ Úc Thanh: Chú ý bảo vệ mình, cứ trốn đi là được.


Hạ Úc Thanh trả lời: Dạ.


Cô cũng gửi kèm vị trí của tiệm sách qua.


Thời gian lái xe mất khoảng bốn mươi phút. Đi được nửa đường, Lục Tây Lăng cố gắng kìm nén cảm giác lo lắng mà nhận vài cuộc điện thoại công việc.


Cuối cùng cũng tới cửa tiệm sách, Lục Tây Lăng mở cửa xe đi xuống rồi gửi tin nhắn Wechat cho Hạ Úc Thanh: Ra ngoài đi.


Rất nhanh, cửa kính đã bị đẩy ra, Hạ Úc Thanh bước ra bên ngoài, cô đứng nhìn quanh một lát, ánh mắt rơi vào trên mặt anh, cô nhanh chóng chạy đến.


Cô mặc một chiếc áo phông trắng tay ngắn và quần jean. Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn, chú ý thấy trên khủy tay có một mảng bầm tím vì ứ máu, trông rất đáng sợ.


Anh không hề nhận ra mặt mình đã trầm xuống, nắm lấy cánh tay cô nâng lên rồi xem thật kỹ, sau đó mới lạnh giọng hỏi: “Sao lại thế này? Anh họ của em đánh?”


“À… Cái này là do tôi bị té khi chạy xe đạp.”


"..."


Lục Tây Lăng không lập tức buông tay: "Đã bôi thuốc chưa?"


“Đã bôi rồi, ngày nào cũng bôi.”


Nghe vậy, sắc mặt Lục Tây Lăng mới tốt hơn một chút: “Lên xe trước đi.”


"Dạ." Hạ Úc Thanh vô thức sờ vào vị trí mà anh vừa chạm vào.


Sau khi lên xe, anh bảo tài xế lái xe về hướng Thanh Mi Uyển.


Hạ Úc Thanh nói lại suy đoán và cách giải quyết đã bị bản thân bác bỏ cho anh nghe.


Lục Tây Lăng gật đầu: "Em phân tích không sai."


Hạ Úc Thanh nói: "Tôi nhớ chú đã từng nói rằng tôi không nên cậy mạnh."


"Ừ." Lục Tây Lăng nhìn cô.


"Cho nên tôi muốn nhờ chú giúp đỡ. Liệu có cách nào giải quyết tận gốc vấn đề này hay không, hay là nên cho tiền bọn họ, tôi không muốn..."


"Không muốn gì?"


Anh nhìn thấy Hạ Úc Thanh khẽ cắn môi.


“Tôi không muốn mắc nợ chú thêm nữa, bọn họ cũng không xứng nhận tiền.” Hạ Úc Thanh nói.


Lục Tây Lăng nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì. Anh bằng lòng để cô thiếu nợ anh, như vậy anh mới có thể tiếp tục tham gia vào cuộc sống của cô. Tất nhiên, điều kiện hàng đầu là cô không bị thương.


"Có sợ không?" Lục Tây Lăng nhỏ giọng hỏi.


Hạ Úc Thanh ngước mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Nó sâu thẳm như bóng đêm, tất cả cảm xúc đều bị che lấp, rất khó nhìn thấu.


Nhưng theo bản năng, cô vẫn cảm nhận được sự dịu dàng trong mắt anh.


“Lúc đầu thì có hơi sợ.” Tim cô đột nhiên dịu xuống.


"Bây giờ thì sao?"


Hạ Úc Thanh chớp mắt. Đột nhiên cô giống như bị mất khả năng ngôn ngữ.


Cũng may, Lục Tây Lăng cũng không bắt buộc cô phải trả lời.


"Yên tâm. Chuyện này cứ giao cho tôi."