Tài xế ở phía trước quay đầu lại hỏi: "Tổng giám đốc Lục, lái xe đi đâu ạ?"
Lục Tây Lăng nhìn về phía Hạ Úc Thanh, cô cũng nhìn anh.
Anh cảm thấy buồn cười: "Không phải cô muốn mời tôi ăn khuya sao? Nhìn tôi làm gì?"
Hạ Úc Thanh suy nghĩ rồi hỏi: "Chú ăn đồ nướng không?"
"Ngấy."
"Cháo Sa Oa nha?"
"..."
Hạ Úc Thanh suy nghĩ lại: "Lúc trước tôi ở Thanh Mi Uyển, bên cạnh chỗ tôi làm thêm có một con sông, trên đe có sạp nhỏ bán sủi cảo chiên, nhưng không biết hôm nay có bán không. Chú có muốn qua đó xem, nhân tiện hóng gió không?"
Cô nhìn về phía Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng "ừ" một tiếng, thế nào cũng được: "Cô chỉ đường cho tài xế đi."
Hạ Úc Thanh đã ngồi ở ghế phó lái song song với Lục Tây Lăng mấy lần, nhưng ở giữa có vách ngăn, nên cảm thấy mình và anh ở hai không gian khác nhau.
Lục Tây Lăng nghiêng người tựa vào ghế, vẻ mặt khó ở, không giống vẻ nghiêm túc đoan trang ngày thường, nhưng lại tăng cảm giác tồn tại lên gấp bội.
Tự dưng cô lại căng thẳng, hô hấp cũng nhẹ hơn. Trong không khí toàn là mùi trên người anh.
Lục Tây Lăng khẽ híp mắt, có vẻ không muốn nói chuyện.
Hạ Úc Thanh không lên tiếng nữa.
Cô khẽ lùi về sau, hai tay buông xuống tự nhiên, đặt ở bên người.
Ngón tay cô chạm phải thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn, là áo choàng màu nâu nhạt mà Lục Tây Lăng đặt ở giữa chỗ ngồi, chất len cừu mềm mại.
Cô giơ tay đặt lên đầu gối, ngón tay hơi co lại, giống như cảm xúc vẫn còn ở bụng ngón tay.
Bờ đê rất gần, đi một lát đã đến.
Tài xế tìm chỗ đỗ xe ở gần đó.
Hạ Úc Thanh nhắc nhở: "Đã đến rồi."
Lục Tây Lăng mở mắt ra, tiện tay nhặt áo choàng lên.
Xuống xe, Lục Tây Lăng khoác áo choàng, ngẩng đầu nhìn Hạ Úc Thanh. Cô mặc một bộ áo bông màu đen, trên cổ quấn chiếc khăn quàng màu xám lần trước Lục Sênh tặng, trông khá ấm.
Hạ Úc Thanh đi về phía trước, nhìn quanh.
Khi đó cô tới là mùa hè, buổi tối thường có người tới tản bộ rèn luyện, dọc đường đi còn có người bày sạp, bán quần áo, dán điện thoại, bán cơm chiên mì xào các loại.
Bây giờ đã muộn, trời cũng lạnh, bờ đê không có ai cả, nói gì đến sủi cảo.
Lục Tây Lăng nhìn cô, dường như muốn hỏi cô định làm gì tiếp theo.
Ht sờ mũi, nhắm mắt hỏi: "... Đổi chỗ khác nha?"
Lục Tây Lăng nhướng mày: "Nửa đêm mang cô đi chơi đúng không?"
"Xin lỗi!" Hạ Úc Thanh có thể nhìn ra được, thật ra Lục Tây Lăng cũng không tức giận.
Anh lấy bao thuốc trong túi ra, đi lên trên đê.
Đã tới rồi, hóng gió một hồi rồi tính.
Hạ Úc Thanh đi cùng.
Lục Tây Lăng hơi cong lưng, tay vịn trên lan can bờ đê, hít một hơi thuốc lá, chầm chậm nhả khói ra.
Mặt sông đen sẫm, bốn phía tĩnh lặng.
Hạ Úc Thanh cũng chống hai tay trên lan can, nghiêng đầu nhìn Lục Tây Lăng.
Bóng đêm bao quanh một bóng lưng trầm mặc, chỉ có đốm lửa giữa kẽ ngón tay lập lòe.
Cô vẫn cảm thấy trên người Lục Tây Lăng có cảm giác cô độc.
Nhất là giờ phút này.
Chú Trần tên Trần Hữu Bình, là con trai của bạn ông Lục, cũng là bạn từ nhỏ của ba Lục - Lục Hiệt Sinh.
Khi đó Lục Hiệt Sinh cố ý học Địa Chất học, không có chút hứng thú gì với kinh doanh.
Trái lại, Trần Hữu Bình thi trượt đại học, muốn tìm việc làm, nên nhờ quan hệ của cha mẹ, tiến vào công ty của nhà họ Lục.
Ông ta nhạy bén, lại có thể chịu khổ, còn có một chút quan hệ riêng tư với nhà họ Lục, nên qua mấy năm rèn luyện, ông ta đã được ông Lục tin tưởng giao cho làm rất nhiều chuyện.
Trần Hữu Bình cứ thế đứng vững trong công ty, sau đó công ty gặp nhiều trắc trở, ông ta vẫn luôn là cánh tay đắc lực của ông Lục.
Đến khi ông Lục tuổi cao, sức phán đoán và làm việc cũng giảm xuống, có rất nhiều quyết sách quan trọng đều do Trần Hữu Bình quyết định.
Trần Hữu Bình có tài phụ tá, nhưng khi quyết định vẫn còn thiếu sót về quy trình và tầm nhìn.
Những nghiệp vụ nhỏ nhặt, không ra gì trong công ty, có một nửa là do "công lao" của Trần Hữu Bình.
Nếu như công ty có thể phát triển dựa vào Trần Hữu Bình, ông Lục cũng không để Lục Tây Lăng lên thay.
Công ty do một tay ông Lục xây dựng lên từ hai bàn tay trắng, ngành sản xuất ống tiêm chủ lực ban đầu tốn nhiều chi phí, lời ít, sau đó vì sinh tồn mà dốc toàn lực, bỏ tám mươi phần trăm lợi nhuận vào nghiên cứu. Mãi đến khi nghiên cứu ra thiết bị can thiệp tim mạch với công nghệ độc quyền, công ty mới thực sự đứng vững trong giới.
Mắt thấy tâm huyết của mình sắp đổ vỡ, mà bản thân đã có lòng lại chẳng còn sức, ông Lục bắt đầu dốc toàn lực đào tạo Lục Tây Lăng.
Sau khi vào công ty, Lục Tây Lăng ra vẻ nghé con không sợ cọp, ngoài tinh giảm nghiệp vụ, còn thu nạp và tổ chức lại thế lực của Trần Hữu Bình và mấy nhân viên kỳ cựu khác.
Đương nhiên Trần Hữu Bình không phục.
Ông Lục thì không nói làm gì, nhưng Lục Tây Lăng là một đứa trẻ chưa dứt sữa, theo lời ông ta nói, Lục Tây Lăng do ông ta trông lớn lên.
Vì vậy, trong quá trình này, bất kể âm thầm hay công khai, ông ta luôn dở trò với Lục Tây Lăng, lấy thân phận trưởng bối, và kinh nghiệm trong nghề để chèn ép anh nhiều lần.
Lục Tây Lăng gặp phải muôn vàn trở ngại, không thể không tạm hoãn lại sau khi chỉnh được mấy người điển hình.
Hai năm qua, Lục Tây Lăng từ từ lên kế hoạch, tấn công bất ngờ, mới dần dần chèn ép được Trần Hữu Bình.
Vốn dĩ anh nghĩ Trần Hữu Bình sẽ biết khó mà lui, anh cũng không thể không nương tay, dù sao thì ngoài công việc, hai nhà có quan hệ thân thiết, anh còn phải gọi ông ta một tiếng "chú Trần".
Hơn nửa năm nay, có lẽ Trần Hữu Bình cảm thấy mình bị giảm quyền lực, bắt đầu thường xuyên phản công, phản kích để trả thù.
Ông Lục gọi cho Trần Hữu Bình, nói Lục Tây Lăng muốn mời ông ta đi ăn.
Trần Hữu Bình biết đây là "hồng môn yến", còn là do ông Lục đề nghị, nên trực tiếp cáo bệnh, không đến công ty, ở trong nhà, đóng cửa không tiếp khách.
Lục Tây Lăng cũng không thúc giục. Con gái của Trần Hữu Bình đính hôn vào ngày mười sáu tháng một, anh không tin khi ấy ông ta không xuất hiện.
Hôm nay, Lục Tây Lăng mang quà đến chúc mừng.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, trước khi Trần Hữu Bình chuẩn bị lên xe rời đi, Lục Tây Lăng đuổi theo cản ông ta lại.
Lục Tây Lăng chặn lấy cửa xe, cười nhạt, nói với chú Trần rằng hai người đã lâu không liên lạc, đúng lúc thuận đường, không bằng cùng đi một đoạn, cùng nhau trò chuyện.
Hôm nay Lục Tây Lăng đến có chuẩn bị, dọc đường đếm kỹ tội trạng của Trần Hữu Bình: Cố ý kéo dài chương trình phê duyệt, tiết lộ giá quy định của sản phẩm, kích động bộ phận nghiên cứu giấu giếm báo cáo thành quả nghiên cứu,...
Tất cả những việc ấy không chỉ gây cho anh nhiều phiền toái, mà nguyên nhân căn bản là do Trần Hữu Bình định chuyển qua công ty đối thủ.
Làm hỏng đơn đặt hàng, bảo công ty đối thủ ký hợp đồng mua bán hàng loạt với bệnh viện là món quà đầu tiên khi ông ta đầu hàng.
Món quà thứ hai chính là mang theo mấy thành quả nghiên cứu nòng cốt vẫn chưa báo cáo của bộ phận nghiên cứu, cùng đi thành lập một bộ phận nòng cốt khác.
Lục Tây Lăng hỏi Trần Hữu Bình, công ty cũng có một nửa tâm huyết của chú, chú cần gì phá đi làm lại?
Trần Hữu Bình cười nhạt, nói, tâm huyết của tôi cũng chỉ là làm áo cưới cho nhà họ Lục các người thôi.
Lục Tây Lăng từng hứa với ông Lục, nếu như Trần Hữu Bình bằng lòng tiếp tục phụ tá, hoặc lui về phía sau, nhà họ Lục sẽ không thiếu một phần nợ nào của vị công thần này.
Nhưng hiển nhiên đây chỉ là Lục Tây Lăng đơn phương tình nguyện.
Thực quyền khiến cho người ta nghiện.
Lục Tây Lăng nói, nếu chú Trần không khỏe, chi bằng về hưu nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chỉ cần chú Trần đồng ý, tất cả tài liệu chứng cứ đều chỉ dừng lại ở chỗ cháu.
Nói bóng nói gió, nếu ông ta không đồng ý, Lục Tây Lăng sẽ báo cảnh sát chuyện ông ta tiết lộ bí mật công ty, để cảnh sát tham gia điều tra.
Trần Hữu Bình vẫn tin vào may mắn, ông ta không cho rằng Lục Tây Lăng có thể tìm được chứng cứ thực tế.
Mà cho dù có chứng cứ, Lục Tây Lăng cũng không dám báo cảnh sát. Ông ta ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy, nắm giữ quá nhiều bí mật thương nghiệp, chỉ cần Lục Tây Lăng dám động đến ông ta, ông ta sẽ làm cá chết lưới rách.
Nhưng không ngờ tới, dù có lấy mạng đổi mạng, Lục Tây Lăng cũng quyết tâm rút củi dưới đáy nồi.
Trần Hữu Bình không cho rằng Lục Tây Lăng đang phô trương thanh thế. Anh là một nhân vật phản diện luôn nhổ cỏ tận gốc, cũng là lý do ông Lục kiên quyết để anh tiếp quản công ty từ khi còn trẻ.
Trần Hữu Bình đề phòng nhiều ngày lại thành công dã tràng, dù không thể nào làm lại nữa, nhưng những năm qua Lục Tây Lăng không dễ sống, ông ta cũng không phải thua hoàn toàn.
Cuối cùng, Trần Hữu Bình nói: "Tây Lăng, tôi nói lời này có thể cậu không thích nghe. Năm đó ông nội cậu cũng quả quyết sát phạt giống như cậu, ép đối thủ cạnh tranh phá sản, ông chủ nhảy lầu tự sát. Ông nội cậu luôn nói thương trường như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng cậu đoán ông ấy có tin chuyện có báo ứng không?"
Lục Tây Lăng hơi sầm mặt lại.
Ông Lục lớn tuổi, đã mất đi khả năng khống chế cơ thể, tinh thần và ý chí, tự nhiên sẽ mê tín.
Kẻ địch có thể đâm trúng điểm yếu của mình là người hiểu mình tận gốc rễ.
Trần Hữu Bình cười nói: "Tôi nghe nói, ba cậu xảy ra chuyện, mẹ cậu tự sát, ông nội cậu đã đi xem bói, nói là nhân quả báo ứng, ứng lên người con cái. Cậu ép chết công thần, hại mấy trăm người mất việc, nửa đêm tỉnh mộng, cậu có từng sợ không?"
Trong lòng Lục Tây Lăng không thoải mái, cũng không phải anh không tin chuyện nhân quả báo ứng.
Đối với những thứ mê tín ấy, trước sau anh đều coi thường.
Anh biết chuyện mình làm tuyệt đối chính xác, bây giờ không cải cách, sau này công ty phá sản, càng có nhiều người mất việc hơn.
Anh không phải mạnh thương quân, mà là doanh nhân, anh có dã tâm lớn hơn, muốn đưa công ty góp từng viên gạch vào sự tiến bộ của ngành y học hiện đại.
Nếu nói về nhân quả, các sản phẩm của SE Medical đã cứu tính mạng bao nhiêu người, như vậy thiện báo không vượt quá ác báo sao?
Chỗ khiến Lục Tây Lăng không thoải mái là Trần Hữu Bình nhắc tới ba mẹ mình.
Trên đường trở về từ nơi khảo sát địa chất, Lục Hiệt Sinh gặp phải lũ bất ngờ, đột ngột qua đời.
Nửa năm sau, Lục Tuyết Mai nhảy xuống hồ tự sát.
Người đầu tiên bị gọi đi nhận thi thể chính là Lục Tây Lăng.
Anh vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó.
Cụp mắt, Lục Tây Lăng quay đầu lại.
Hạ Úc Thanh đang nhìn anh, trong đôi mắt trong sáng mơ hồ có chút lo lắng.
Lục Tây Lăng nhìn chằm chằm một hồi, chợt hỏi: "Ai lấy tên cho cô?"
"Ba mẹ cùng nhau đặt. Vốn dĩ tôi tên Hạ Dục Thanh, Dục trong "giáo dục" - "Quả hành dục đức, lương ngôn lữ hòa", lấy tên lót là Dục. Nhưng mẹ tôi nói không hay, quê quá, bây giờ đâu ai lấy tên theo thứ hạng nữa, nên đổi thành Úc, lấy ý từ câu "mùa Hè cây mạ xanh um*"!
* chữ 郁 nghĩa là: um tùm, rậm rạp
"Mạ không quê à?"
"Cũng hơi hơi." Hạ Úc Thanh lập tức nói: "Nhưng mà mạ tốt lắm đó, tôi thích nhất là ăn cơm mới thu hoạch hằng năm!"
Lục Tây Lăng im lặng cong khóe miệng lên.
"Chú Lục thì sao? Tên chú có liên quan gì đến eo Tây Lăng* không?" Từ lần đầu tiên gặp Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh đã muốn hỏi rồi, nhưng cô cảm thấy quá đường đột nên mãi không dám hỏi.
*Eo Tây Lăng: (eo: eo sông, khoảng hẹp trên sông kẹt giữa hai dãy núi) nằm trên sông Trường Giang, thuộc địa phận tỉnh Hồ Bắc.
Khi Lăng Tuyết Mai mang thai đứa con đầu tiên, bà đang đi thăm dò địa chất cùng Lục Hiệt Sinh ở đoạn sông phía Tây eo Tây Lăng.
Lục Hiệt Sinh đã đặt tên cho con trai cả là "Tây Lăng."
Hạ Úc Thanh nhìn Lục Tây Lăng: "Năm lớp mười hai, tôi dở quyển Atlat ra, có một phát hiện."
"Hả?"
Hạ Úc Thanh lấy điện thoại, mở Google Map ra, nhập địa chỉ quê quán vào.
Cô đến gần Lục Tây Lăng một bước, phóng lớn bản đồ, chỉ cho anh xem: "Nơi này là huyện Lộc Sơn quê tôi, nơi này..."
Cô chậm rãi kéo bản đồ.
Lấy huyện Lộc Sơn làm điểm mốc, đi theo hướng Đông Nam, qua mấy ngọn núi lớn chính là eo Tây Lăng.
Trên bản đồ, chúng như hai địa điểm gần nhau.
Hạ Úc Thanh không thể nào hình dung được tâm trạng kích động của mình trong tiết tự học tối hôm đó, khi cô cầm bút chì khoanh được hai địa điểm này.
Trong thôn của cô có một con sông nhỏ, chảy đến tận thị trấn.
Nghe nói, con sông nhỏ đó dần dần rộng ra, bao quanh núi đồi, quanh co khúc khuỷu, cuối cùng đổ vào sông Trường Giang qua eo Tây Lăng.
Trong cuộc sống đen tối, cô thường tưởng tượng mình là một giọt nước tầm thường nhất trong con sông nhỏ ấy, dọc đường không ngại khó ngại khổ, qua ngàn khúc quanh, nhưng cuối cùng vẫn đổ ra biển lớn.
Cô không nghe Lục Tây Lăng lên tiếng.
Hạ Úc Thanh vội vàng ấn tắt màn hình điện thoại, bước sang bên kéo dài khoảng cách, hai tay đặt tên lan can, cằm cũng đặt lên, hơi xấu hổ.
Nào biết, Lục Tây Lăng lại khẽ cười, nói: "Thật gần."
Gió thổi trên sông lành lạnh, Hạ Úc Thanh lại không cảm thấy lạnh, trái lại mặt hơi nóng.
Cô không nói rõ được là vì sao, có lẽ là do nghe thấy tiếng cười của Lục Tây Lăng.
Trong ấn tượng của cô, anh chưa từng cười. Cô không ngờ, anh cười lên lại là như vậy.
Cô hơi bí từ, không biết phản miêu tả thế nào mới thích hợp.
Giống như là núi tuyết quanh năm không tan, có một ngày, giữa những đám mây trôi lọt ra một tia nắng mặt trời, chiếu lên đỉnh núi tuyết đó.
Mặc dù anh không nói câu nào liên quan đến Trần Hữu Bình, nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn.
Ở bên cạnh Hạ Úc Thanh, anh cảm nhận được chỗ tốt ấy.
Anh quản lý một công ty lớn như vậy, vô cùng phức tạp. Anh về đến nhà, ông Lục hỏi về tương lai công ty, bà Lục giục anh cưới, Lục Sênh lại ngửa tay xin tiền.
Tuy nói sau khi cha mẹ qua đời, anh là con trưởng, bảo vệ người nhà vốn là việc phải làm, nhưng có những lúc, anh cảm thấy không thở nổi.
Hạ Úc Thanh lại không đòi hỏi chút gì ở anh.
Anh tiện tay cho cô một cái máy ảnh cũ đã khiến cô vui vẻ.
Sau khi gặp Trần Hữu Bình, anh đến quán bar uống rượu, càng uống lại càng phiền não.
Đó cũng là lý do tại sao nửa đêm anh lại đi ăn khuya, dù chẳng ăn được gì, chỉ hít được gió lạnh.
Lục Tây Lăng giơ tay lên nhìn đồng hồ, anh mơ hồ nhớ lại, Hạ Úc Thanh nói mười một giờ đêm ký túc xá trường sẽ đóng cửa.
"Có lạnh không?"
Hạ Úc Thanh lắc đầu: "Không lạnh."
"Vẫn còn sớm, cô về kí túc hay là..."
"Chú Lục, chú đói không?" Hạ Úc Thanh vẫn rất để ý chuyện mình khiến người ta đi một chuyến vô ích.
"Sao thế?"
"Tôi biết nấu mì sợi!" Hạ Úc Thanh nói xong mới nhận ra đây cũng không phải kỹ năng đặc biệt gì nên giọng cũng nhỏ xuống: "Chú muốn ăn không?"
Lục Tây Lăng nhìn cô một lát: "Đi thôi."