Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 41




Học kỳ hai năm thứ hai đại học của Hạ Úc Thanh còn bận rộn hơn học kỳ trước.


Các môn chuyên ngành bao gồm Sáng Tác Tin Tức, Biên Tập Tin Tức, Quay Tin Tức, Lịch Sử Báo Chí Trung Quốc,... ngoài ra còn có môn song ngữ Tuyển Chọn Báo Chí Anh Mỹ. Chương trình học của văn bằng kép cũng tăng lên, chiếm cứ toàn bộ thời gian cuối tuần.


Ngoại trừ những ngày nghỉ lễ thì cô và Lục Tây Lăng cũng chỉ có thể tận dụng thời gian rảnh trong những lịch trình dày đặc để gặp nhau. Đôi khi tối thứ Năm và tối thứ Sáu cô qua đêm ở chỗ Lục Tây Lăng rồi ngày hôm sau phải dậy thật sớm để đi học.




Trình Thu Địch và Phương Ly có ý định học thạc sĩ tại đại học Anh Mỹ nên họ đã đăng ký lớp học IELTS và TOEFL trong kỳ này.


Tô Hoài Cự cũng chuẩn bị thi TOEFL, đặt mục tiêu đi du học tại trường Ivy League – nơi ‘nữ thần’ của anh ấy từng học thạc sĩ tiến sĩ. Vì thế, anh ấy phải đảm bảo điểm GPA trên thang điểm 4 của mình không được thấp hơn 3.6.


Hai sinh viên xuất sắc đều học đến hói đầu, chỉ khác nhau ở chỗ “sinh viên dốt” trên con đường tình cảm – Hạ Úc Thanh - đã đi trước một bước, yêu đương với ‘bí mật’ của mình. Còn bí mật của Tô Hoài Cự đến bây giờ vẫn không thể nói ra.


Phía Lục Tây Lăng, trải qua cả năm chấn chỉnh và gầy dựng lại từ năm ngoái thì kể từ đầu năm đến nay, bộ phận nghiên cứu và phát triển đã mang đến cho anh rất nhiều tin tốt. Một số nghiên cứu đã vượt qua khó khăn kỹ thuật, đợi đến khi thí nghiệm và cải tiến xong sẽ có thể gửi bằng sáng chế và phê duyệt sản phẩm ngay lập tức.


Chị gái của cô Bành Thụ Phương vừa làm phẫu thuật vào tháng Ba đã hồi phục tốt, chỉ chờ xem kết quả của đợt hóa trị tiếp theo.


Cửa hàng xách tay của Lục Sênh làm ăn rất khấm khá, đã thu hồi vốn, bắt đầu có lợi nhuận. Tính ra thì về mặt tình cảm của cô nàng không được suôn sẻ cho lắm, hơn nửa năm trời không yêu đương, vất vả lắm mới gặp được hai người vừa mắt thì một người là gay còn một người có vợ mà giấu.


Cuối cùng Lục Sênh cũng nhận ra việc tìm được một người bạn trai vừa ý và đáng tin trong vòng vây bạn bè rượu chè thịt nát như hiện tại khó như mò vàng trong phân nên cô nàng quyết định “đóng cửa, khóa yêu” và tập trung kinh doanh cửa hàng. Cô ấy đã tiêu nhiều tiền của anh trai như thế, lần đầu tiên được nếm trải cảm giác sung sướng khi kiếm được tiền, tạm thời không thể ngừng lại.




Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái đã đến Hè.


Hạ Úc Thanh nộp đơn xin thực tập, tất cả đều nhận cô vào.


Đài truyền hình Nam Thành có quy trình tuyển dụng thực tập sinh khắt khe và rườm rà nhất. Hai vòng thi viết, hai vòng phỏng vấn, cuối cùng chỉ còn lại không đến năm người.


Khó như thế mà Hạ Úc Thanh cũng vượt qua, có lẽ là vì cô đầu tư nhiều thời gian và công sức cho đầu vào nên ngay khi nhận được offer thực tập của đài, cô đã không chút do dự từ chối những offer khác.


Ngay ngày đầu tiên sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Hạ Úc Thanh lập tức đến đài đưa tin.


Buổi sáng, ký hợp đồng thực tập, làm thẻ làm việc, nhận vị trí công tác, kích hoạt quyền hạn hệ thống OA ...


Sau khi làm xong thủ tục, Hạ Úc Thanh đi theo người phụ trách đến chào hỏi nhà sản xuất của chuyên mục rồi ra về, thứ Hai sẽ bắt đầu thực tập chính thức.


Cô trở về trường học thu dọn đồ đạc ngủ lại một đêm, sáng hôm sau Lục Tây Lăng đến trường đón cô.


Hôm nay Lục Tây Lăng tự lái xe, không có tài xế.


Trong xe vô cùng mát mẻ, trong hộp để đồ còn có một ly trà sữa lạnh Lục Tây Lăng mua cho cô.


Hạ Úc Thanh cắm ống hút, uống một ngụm. Là trà sữa ô lông, còn có một lớp kem cheese béo ngọt, rất ngon.: “Mua lúc nào thế? Sao còn đá mà không bị chảy nước vậy?”


Lục Tây Lăng nói: “Anh ghé vào bộ nghiên cứu và phát triển, đi từ vườn công nghệ đến.”


Khu công nghệ cao cách làng đại học khá gần, chỉ cách bốn trạm tàu điện ngầm.


Hạ Úc Thanh uống trà sữa, Lục Tây Lăng hỏi cô: “Đã làm xong thủ tục nhậm chức rồi?”


“Ừm. Thứ Hai đi làm.”


“Môi trường làm việc thế nào?”


"Bình thường, không bằng công ty internet em thực tập năm ngoái. Tổ chuyên mục của chúng em chen nhau trong một phòng làm việc, chỗ ngồi của thực tập sinh là một chỗ tạm thời vây lại trong một góc, rất chật hẹp.” Giọng điệu của Hạ Úc Thanh không có chút bất mãn nào: “Nhưng thầy phụ trách nói cuối năm nay đài sẽ chuyển đến tòa nhà làm việc mới, tổ chuyên mục của chúng em là tổ đầu tiên trong danh sách di chuyển.”


“Em làm chuyên mục gì?”


“Anh từng nghe nói về Tiếng Nói Nhân Dân Nam Thành chưa?”


“Bà nội thường xem.”


“Thật sao?” Hạ Úc Thanh như được tiêm thêm máu gà, kích động: “Vậy em nhất định phải cố gắng để bà nội có thể nhìn thấy tên của em trong danh sách tổ biên tập và đạo diễn.”


Lục Tây Lăng quay đầu nhìn cô, bật cười.


Xe đi vào trong trung tâm thành phố nhưng không đến tòa chung cư hay nhà họ Lục. Hạ Úc Thanh để ý, đây là hướng khác.


Hạ Úc Thanh tò mò: “Chúng ta đi đâu thế?”


Lục Tây Lăng rất bình thản: “Cùng anh đi gặp một người.”


Lái xe đến ngoại ô, lại lái vào trong núi, đi qua con đường hai bên là rừng tùng bách rậm rạp, cuối cùng xuất hiện mấy chữ ‘Nghĩa trang núi XX’.


Hạ Úc Thanh hiểu ra.


Gần bãi đậu xe của nghĩa trang có vài cửa hàng hoa, Lục Tây Lăng mua hai có hoa cúc trắng. Hạ Úc Thanh cũng tự bỏ tiền mua hai bó.


Nghĩa trang rất sạch sẽ, giọt sương trên đồng cỏ bị ánh sáng mặt trời phơi khô, Hạ Úc Thanh theo sau Lục Tây Lăng, leo lên một đoạn đường đá xám trắng rồi rẽ phải.


Lục Tây Lăng dừng lại.


Hai bia mộ màu đen cùng kiểu dáng đặt song song với nhau, có ảnh và khắc tên Lục Hiệt Sinh và Lăng Tuyết Mai. Phần viền bia mộ của Lăng Tuyết Mai còn khắc hai mai năm cánh.


Lục Tây Lăng trầm mặc đặt bó hoa xuống.


Hạ Úc Thanh cũng đặt bó hoa xuống. Khi đứng lên, cô nhìn bức ảnh vuông bên trên bia mộ, đôi mắt Lăng Tuyết Mai sáng ngời, xinh đẹp dịu dàng.


Trên bia mộ có khắc ngày sinh tháng mất, ngày giỗ của bà là ngày hôm nay.


Lục Sênh ra nước ngoài mua hàng, nếu không thì hôm nay cô ấy cũng đi cùng.


Từ đầu đến cuối Lục Tây Lăng không nói lời nào, Hạ Úc Thanh đứng bên cạnh cũng không lên tiếng quấy rầy anh.


Bầu không khí yên tĩnh bao trùm một lát, Lục Tây Lăng tiến lên một bước, chạm vào một đóa hoa mai trên bia mộ rồi lập tức rút tay về, đút vào túi: “Đi thôi.”


Trên đường về thành phố, Lục Tây Lăng vẫn không nói lời nào.


Lát xe đến bãi đỗ xe bên cạnh quán nhỏ Giang Nam, Lục Tây Lăng nói hôm nay ăn ở đây.


Đẩy cửa bước vào, Hạ Úc Thanh thoáng nhìn thấy hôm nay trên quầy có một cái bình sứ màu xanh lam, cắm một cây hoa mai trắng. Mùa này không có hoa mai nên chắc là hoa giả nhưng được chế tác sinh động như thật. Chỉ nhìn thoáng ra rất giống hoa thật, thậm chí còn có thể nhìn rõ nhụy hoa màu vàng nhạt.


Bọn họ vẫn vào phòng ‘Hoàng Tước Vũ’ như trước.


Cỏ lau trong chiếc bình gốm màu đen trên tủ hôm nay cũng đã thay đổi, cũng được thay bằng một cành hoa mai trắng giả.


Phục vụ mang thực đơn đến, Lục Tây Lăng cầm lấy, nói với Hạ Úc Thanh, hôm nay để anh gọi món.


Đều là những món ăn thường ngày như ngó sen xào, canh đậu xanh, bánh bột củ sen.


Hạ Úc Thanh chống cằm, đến khi phục vụ đi mới khẽ hỏi: “Là món dì hay làm lúc còn sống ạ?”


Lục Tây Lăng liếc nhìn cô: “Ừm.”


Anh châm một điếu thuốc, trong làn khói trắng, trên người anh lại cho người ta một cảm giác cô độc lạ lẫm: “Tiệm này cũng là bà ấy mở lúc còn sống, làm các món ăn gia đình. Sau này anh sang lại cho người khác.”


Anh không nói nhiều, chỉ hai câu đã giải thích rõ nguyên nhân.


Thảo nào nhân viên ở đây rất kính trọng anh, lúc bình thường ăn cơm cũng thế, nhớ thì tính tiền không nhớ thì thôi.


“Tên của căn phòng này là được trích từ một câu thơ bà thích nhất.” Lục Tây Lăng bình tĩnh nói.


“Câu nào?”


Lục Tây Lăng nhìn thấy Hạ Úc Thanh mang theo túi xách, hỏi cô có mang theo giấy bút không.


Hạ Úc Thanh trực tiếp xé một tờ từ cuốn sổ tay anh tặng và một cây bút máy đưa cho anh.


Ngày nay rất ít người dùng bút mực, Lục Tây Lăng là một, Hạ Úc Thanh là hai, hai người đều kiên nhẫn thêm mực mỗi ngày.


Lúc Lục Tây Lăng viết, Hạ Úc Thanh nhích lại gần nhìn.


Chữ viết rồng bay phượng múa, đầu bút như khói.


‘Cửu nguyệt Giang Nam thu sắc, hoàng tước vũ, lý ngư phong.’


*


Cơm nước xong xuôi, Lục Tây Lăng chở Hạ Úc Thanh về chung cư, còn anh thì về công ty họp.


Cả buổi chiều, Hạ Úc Thanh xem các kỳ trước của chương trình Tiếng Nói Nhân Dân Nam Thành. Mặc dù thực tập sinh bọn họ vào tổ hơn phân nửa chỉ làm được chút việc vặt vãnh nhưng cô muốn nắm bắt âm sắc của chương trình càng nhiều càng tốt. Dù không thể trực tiếp tham gia đặt kế hoạch, đưa tin và biên tập nhưng cô cũng có thể ‘học lỏm’, có thể học một chút thì học một chút.


Buổi tối, Lục Tây Lăng trở về ăn cơm với cô.


Cơm là do dì giúp việc làm, Lục Tây Lăng khăng khăng không cho cô lãng phí thời gian cho việc nấu ăn nữa. Thi thoảng một hai lần là thú vui, nhiều lần thì là máy móc lặp đi lặp lại. Những lúc thế này, anh thà để cô làm những việc cô thích còn hơn.


Sau khi ăn cơm xong, hai người ai bận việc nấy, đến mười một giờ thì cùng nhau đi ngủ.


Hạ Úc Thanh ngủ rất sâu, bạn cùng phòng thường trêu cô là có lẽ dù có mười cái loa phát thanh vây quanh cô phát bài thần khúc thì cũng khó mà đánh thức cô.


Nhưng đêm nay cô đột nhiên tỉnh lại, không khát cũng không muốn đi vệ sinh.


Ngay lập tức, trong bóng tối mờ mịt, cô nghe thấy âm thanh mơ hồ từ cổ họng Lục Tây Lăng. Cô cũng không lạ gì cảnh này, vội vàng ngồi dậy bật đèn bàn.


Trên trán Lục Tây Lăng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, cô vội lay tay anh, đến khi âm thanh dừng lại anh mới tử từ mở mắt.


“Anh lại gặp ác mộng.”


Lục Tây Lăng nhìn thẳng vào mắt cô, không lên tiếng.


“...Thật ra, em đã thăm dò.” Hạ Úc Thanh chầm chờ một lúc mới nói khẽ: “Anh biết mà, em sẽ không nghe lời như vậy, còn có tính hiếu kỳ nữa.”


Cái gọi “tử thi trương phình” là chỉ hiện tượng thi thể hư thối trương lên.


Lục Tây Lăng không nói gì.


Lục Tây Lăng luôn đồng ý với mọi yêu cầu của cô.


Cô nghĩ chuyện này là ngoại lệ có lẽ vì chuyện này đã gây cho anh một cú sốc rất lớn.


Cô bèn chân thành nói thêm một câu: “Em sẽ chờ đến khi anh bằng lòng nói cho em nghe.”


Lục Tây Lăng vươn tay, kéo tay cô để cô ngã xuống, nằm trong lòng anh. Giọng anh khản đặc, chỉ nói: “Để anh ôm một lát.”


Hạ Úc Thanh rúc vào ngực anh, rục rịch.


Lục Tây Lăng hít một hơi thật sâu.


Giấc mộng luôn bắt đầu từ dưới đáy hồ, tối tăm và ngột ngạt, anh vùng vẫy bên bờ vực đuối nước. Sau đó thân thể như bay lên không trung, tầm mắt của anh biến thành nhìn từ trên xuống. Cô gái có mái tóc dài như tảo biển, làn váy trắng bồng bềnh trên mặt nước dần chìm xuống hồ sâu như một đóa hoa mai lụi tàn.


Cảnh tượng đó vừa đẹp đẽ vừa quỷ dị.


Nhưng đó không phải thật.


Chỉ có khoảnh khắc tiếp theo mới là thật, khi anh đến gần hồ nước, lật người phụ nữ mặc váy trắng tóc đen lên. Những gì anh nhìn thấy là anh đang ở đồn công an, cảnh sát mở chiếc túi đựng thi thể kia, thi thể đã chịu ảnh hưởng của nước hồ và nhiệt độ, trương phồng đến biến dạng.


Lục Tây Lăng không thể nhớ lại nữa.


Anh chỉ có thể ôm chặt người trong lòng.


Chí có Hạ Úc Thanh, hương thơm của cô, sự ấm áp của cô, sự sạch sẽ của cô mới là thật.