Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 24




Xe lái đến Thanh Mi Uyển, hai người xuống xe. Đi vào nhà, Lục Tây Lăng mở máy điều hòa không khí lên trước.


Trong làn gió lạnh thổi ra còn mang theo chút bụi, giống như đã rất lâu rồi chưa được sử dụng, anh hỏi: “Thời gian gần đây không tới nơi này sao?”


Hạ Úc Thanh lắc đầu: “Gần đây thật sự không có việc gì bắt buộc phải qua đêm bên ngoài ký túc xá.”




Lục Tây Lăng không nói gì.


Anh nhớ lúc Lục Sênh học đại học, bắt đầu yêu đương thì ba ngày đã có hai ngày không ở nhà.


Còn có chuyện quan trọng hơn phải bàn nên bọn họ ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Lục Tây Lăng hỏi: “Có biết số điện thoại của anh họ em không?”


“Biết, nhưng tôi không chắc rằng anh ta có đổi số hay không.”


“Em ghi lại cho tôi đi.”


Hạ Úc Thanh gật đầu, cầm balo tới, móc ra một cây bút và một quyển sổ.


Lục Tây Lăng đã từng nhìn thấy quyển sổ đó, màu xanh đậm, hơi thô, có vẻ là loại rẻ tiền, chưa chắc đã tìm được trong các cửa hàng bán văn phòng phẩm hiện nay.




Lần đầu tiên anh nhìn thấy nó là vào năm ngoái, khi đến tìm Hạ Úc Thanh. Nó được đặt trên bàn, bên cạnh quyển Kẻ Trộm Sách đang kẹp bản chính sách vay tiền cho sinh viên.


Lần thứ hai nhìn thấy là đêm giao thừa, nó bị Hạ Úc Thanh ném trên bàn trà.


Anh đoán quyển sổ này rất quan trọng, tương tự như nhật ký hoặc bản ghi nhớ gì đó.


Hạ Úc Thanh mở sổ lấy ra một tờ giấy ghi chú. Vốn dĩ cô định quỳ trên thảm để viết, nhưng mới quỳ được một nửa thì đành từ bỏ vì quá đau.


Lục Tây Lăng chú ý đến: “Lúc ngã đầu gối cũng bị thương sao?”


“Phải.”


“Học được chưa?”


Hạ Úc Thanh ngồi trên ghế sô pha, khom lưng nhìn số điện thoại trên nhật ký rồi chép lại, không kiềm chế được mà lộ ra nụ cười kiêu ngạo: “Chỉ cần một buổi chiều đã học được.”


"Ai dạy em?"


“Bạn cùng phòng của tôi.”


" Ừ." Lục Tây Lăng lạnh nhạt trả lời. Khá tốt! Anh lại hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn học chạy xe đạp?”


“Học kỳ này quá nhiều tiết, đi bộ thì không kịp, mà đi xe của trường thì quá chen chúc.” Hạ Úc Thanh xé giấy ghi chú ra rồi đưa cho Lục Tây Lăng.


Lục Tây Lăng nhận lấy, liếc mắt nhìn một cái, phí trên dãy số có viết một cái tên, là Hạ Hạo.


Anh đặt mảnh giấy lên bàn trà rồi hỏi tiếp: “Thẻ ATM mà tôi gửi tiền sinh hoạt phí lần trước cho em là dùng tên của em mở sao?”


"Đúng vậy. Giáo viên đưa tôi đến ngân hàng nông nghiệp trong thị trấn để mở."


“Còn nhớ mật khẩu rút tiền không?”


Hạ Úc Thanh gật đầu.


“Có mang theo thẻ căn cước không?”


"Có mang theo."


Lục Tây Lăng tỏ ý muốn cô lấy ra.


Hạ Úc Thanh lấy ví tiền từ trong balo ra, rút thẻ căn cước từ trong ngăn kéo nhỏ của chiếc ví, nhìn thoáng qua rồi nắm chặt trong tay: “… Chú có thể đảm bảo là sẽ không cười chứ?”


" Ừ."


Cô hơi nhăn nhó, cuối cùng mới chịu đưa qua cho anh. Lục Tây Lăng nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi bật cười thành tiếng.


"Chú đã nói sẽ không cười."


"Xin lỗi." Ngón tay của Lục Tây Lăng đỡ trán, vẫn không thể ngừng cười.


Vành tai Hạ Úc Thanh đỏ bừng, không phải vì hình ảnh xấu xí của bản thân trong thẻ căn cước, mà là cô cảm thấy một người lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lẽo như anh cười lên rất đẹp, giống như đi trong đêm tuyết trắng lại nhìn thấy đầy trời ánh sáng.


Người khác phải tốn ngàn vàng mới mua được tiếng cười, còn cô là xấu xí mang lại tiếng cười, hình như cũng không thua lỗ gì.


Vừa nghĩ đến đây, Hạ Úc Thanh lập tức dừng lại, tự vả cho mình mấy cái trong lòng: tỉnh táo chút đi, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa.


Lục Tây Lăng lấy giấy ghi chú và thẻ căn cước rồi nói: “Chiều nay em đừng về trường, cứ ở đây trước đi, tôi sẽ đi tìm người giải quyết chuyện này.”


“Tôi đã xin nghỉ tiết buổi chiều rồi.”


Lục Tây Lăng gật đầu rồi đứng lên: “Tôi còn có cuộc họp nên phải đến công ty một chuyến, buổi tối tôi lại đến.”


"Thẻ căn cước..."


“Sẽ không làm mất của em đâu.” Lục Tây Lăng lại cười khẽ.


"..."


Hạ Úc Thanh tiễn Lục Tây Lăng đến cửa. Lúc anh thay giày, cô không nhịn được mà lên tiếng: “Chú Lục.”


Lục Tây Lăng quay đầu nhìn cô.


“Không giải quyết được cũng không sao, xin chú nhất định đừng cho anh ta tiền. Bọn họ lấy được tiền chưa bao giờ dùng cho việc đàng hoàng, đều là lên thị trấn hoặc huyện thành đánh bài, hoặc là…” Hai chữ cuối cùng cô không nói ra miệng vì cảm thấy nó quá bẩn thỉu.


“Em tin tưởng tôi chứ?” Lục Tây Lăng nhìn cô.


Hạ Úc Thanh gật đầu thật mạnh.


Trên thế giới sẽ không có người thứ hai người khiến cô tin tưởng và ỷ lại như vậy.


“Vậy thì cứ yên tâm đi.” Lục Tây Lăng giơ tay lên, hơi khựng lại rồi xoa đầu cô, sau đó anh xoay người, mở cửa.


Cánh cửa khép lại mang theo một luồng gió, làm trái tim cô cũng rung động theo.


Hạ Úc Thanh đứng tại chỗ ngây người một lúc lâu, rồi nâng tay lên, chạm vào đỉnh đầu của mình.


Hạ Úc Thanh thông báo với bạn cùng phòng ký túc xá về hành tung của mình, cũng nói với các cô ấy rằng chờ sau khi mọi chuyện được giải quyết xong thì cô sẽ quay về giải thích rõ ràng.


Mái nhà cao và thông thoáng, bóng cây ngoài cửa sổ khá thưa thớt.


Cô nằm trên ghế sô pha, lắng nghe tiếng gió thổi bên ngoài, cảm thấy không yên lòng.


Sau giấc ngủ trưa, Hạ Úc Thanh ngồi dậy, lấy máy tính xách tay từ balo ra, ngồi trên bàn làm bài tập môn chuyên ngành được giao ngày hôm qua.


Qua một buổi chiều, cô gần như đã viết xong, chỉ cần chỉnh sửa định dạng theo tiêu chuẩn nữa thôi.


Hạ Úc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời sắp tối rồi nên cô đóng máy tính xách tay lại, suy nghĩ một chút, định đi ra ngoài một chuyến.


*


Khoảng sáu giờ rưỡi tối, Hạ Úc Thanh nghe thấy tiếng mở khóa mật mã, cô đang ngồi trên ghế ăn tối lập tức đứng lên. Cửa mở ra, Lục Tây Lăng xuất hiện sau cánh cửa, trong tay anh chỉ cầm một túi tài liệu màu đen.


Hạ Úc Thanh nhanh chóng nghênh đón: “Chú đã liên lạc với anh họ của tôi rồi sao? Anh ta có nói gì quá đáng hay không?”


Lục Tây Lăng cởi giày da ra, vừa đổi dép đi trong nhà vừa nói: “Chuyện đã giải quyết xong rồi.”


"Đã giải quyết?" Hạ Úc Thanh hơi sửng sốt: "Nhanh như vậy?"


Lục Tây Lăng ngước mắt, giơ túi tài liệu lên, vỗ nhẹ lên đầu của cô.


Hạ Úc Thanh đưa tay ra đỡ theo bản năng, anh cười khẽ. Túi tài liệu kia cũng không rơi xuống, mà được đưa tới trước mặt cô.


"Đây là cái gì?"


“Giấy cam kết của anh họ em.”


Lục Tây Lăng đi vào trong, Hạ Úc Thanh mở túi văn kiện ra, vừa lấy những thứ bên trong ra xem vừa đi theo vào nhà.


Lục Tây Lăng mở một nút áo sơ mi ra, ngồi xuống ghế sô pha. Anh châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi kể lại từ đầu cho cô nghe.


Anh tìm hai luật sư gọi điện thoại cho Hạ Hạo, hẹn anh ta ra nói chuyện.


Luật sư nói khoản tiền mà nhà họ Lục tài trợ cho Hạ Úc Thanh phải được dùng đúng mục đích, hai cha con Hạ Hạo lại chiếm dụng tiền từ thiện, theo lý thuyết, nhà họ Lục có thể khởi kiện, yêu cầu thu hồi tiền. Nhưng nể tình bọn họ dù sao cũng là “người thân” của Hạ Úc Thanh, có thể không khởi kiện về việc này. Có điều, bọn họ phải viết giấy cam kết, sau này không được lừa gạt hay chiếm đoạt tài sản, lên tiếng đòi tiền hoặc làm bất kỳ gây ảnh hưởng đến việc học tập và cuộc sống của cô. Nếu không, nhà họ Lục sẽ lập tức truy cứu trách nhiệm của bọn họ.


Hạ Úc Thanh nhìn giấy cam kết trong tay, mỗi điều khoản đều viết cực kỳ chi tiết, thậm chí còn bao gồm quy định “không có sự cho phép của Hạ Úc Thanh, không được chủ động liên lạc với cô ấy”.


Góc dưới bên phải ghi ngày tháng của hôm nay, kèm theo chữ ký và dấu vân tay của Hạ Hạo.


Cô hỏi: “Cái này có hiệu lực pháp luật sao?”


“Anh họ của em tin tưởng nó có hiệu lực pháp luật là được.” Lục Tây Lăng lạnh nhạt nói: “Hai vị luật sư đã dọa anh ta, nói nếu bị truy tố thì sẽ lưu lại tiền án trong hồ sơ, sau này con cái sẽ không được thi vào biên chế và công chức. Cho nên không cần tốn nhiều thời gian, anh ta đã nhanh chóng ký tên.”


Chuyện mà cô cảm thấy như trời sắp sập xuống, chỉ trong một buổi chiều, Lục Tây Lăng đã cho người giải quyết xong xuôi.


Hạ Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Dường như tôi đã học được một bài học.”


Lục Tây Lăng nhướng mày, từ từ nhích người tới gần, chậm rãi nhả ra một ngụm khói.


“Anh ta đã rời đi chưa?” Hạ Úc Thanh lại hỏi.


“Không nhanh chóng bỏ đi chẳng lẽ còn chờ bị kiện sao?” Lục Tây Lăng chợt nhớ đến cái gì đó, sờ vào túi quần tây, móc ra thẻ căn cước của cô rồi đưa qua: “Nhìn xem, vật về chủ cũ.”


Hạ Úc Thanh nhận lấy, đưa tay vân vê rái tay: “Xin chú đừng mang tôi ra làm trò đùa.”


Lục Tây Lăng nhếch môi.


Hạ Úc Thanh bỏ giấy cam kết vào lại trong túi tài liệu rồi cho vào balo, chân thành nói: “Tôi lại thiếu chủ một ân tình.”


“Chỉ thuận tay mà thôi, đừng cứ mở miệng ngậm miệng là nói đến ân tình.”


“Được.” Hạ Úc Thanh gật đầu: “Vậy sau này tôi sẽ không nói như vậy nữa. Hiện tại tôi đã không còn nỗi lo về sau, chắc chắn tôi sẽ nghiêm túc học tập hơn nữa.”


Lục Tây Lăng nhìn cô, vốn dĩ định trêu chọc vài câu lại cảm thấy không thú vị, chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.


Hạ Úc Thanh đứng lên: “Chú Lục, chú ăn tối chưa?”


Lục Tây Lăng lắc đầu.


“Chú có muốn ăn gì không?”


Lục Tây Lăng liếc nhìn cô: “Gì cũng được.”


Chuyện không quan trọng thì cô lại nhớ rõ ràng như vậy, giống như đang vội vã muốn trả ơn.


Hạ Úc Thành vừa đi vào bếp vừa tháo dây buộc tóc trên tay xuống, tùy ý búi tóc lên cao.


Lục Tây Lăng ngồi trên ghế sô pha, lắng nghe tiếng nước chảy trong bếp. Lát sau, anh dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, đứng dậy bước vào bếp.


Hạ Úc Thanh đang rửa rau, trên bàn bếp đặt mấy quả trứng gà và một hộp thịt nguội còn chưa mở.


Lục Tây Lăng đi tới bên cạnh cô.


Mái tóc của cô được búi lên cao, lộ ra chiếc cổ thon dài, phần gáy hơi lõm xuống, vài sợi tóc xoăn rơi xuống. Chuyển mắt nhìn sang bên mặt sẽ nhìn thấy rái tai đầy đặn mượt mà, không hề có dấu vết bấm lỗ tai.


Anh chớp mắt vài cái rồi mới dời ánh mắt đi: “Trước đây thường xuyên nấu cơm à?”


Cô cực kỳ nhanh nhẹn, chứng tỏ là rất quen tay.


“Phải. Lúc trước trong nhà chỉ có tôi và bác gái làm việc nhà. Có điều, thật ra tôi không quá thích nấu cơm…”


“Ngược lại bây giờ là chủ động nấu.”


Hạ Úc Thanh cười nói: “Chuyện này khác mà…”


Cô dừng lại không nói nữa, vì sợ rằng mình sẽ vô tình nói ra lời trong lòng.


“Có chỗ nào khác?”


Hạ Úc Thanh hơi bối rối, nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời: “Chú và bọn họ không giống nhau, chú là ân nhân của tôi.”


" n nhân." Lục Tây Lăng nhấn mạnh hai chữ này, lặp lại lần nữa.


Cô không hiểu được suy nghĩ của anh, chỉ cho rằng anh cảm thấy hai từ này hơi buồn cười. Cảm xúc của anh rất nhạt, dường như cố ý, mà cũng giống như chỉ vô tình nói ra.


Bữa tối thức ăn rất phong phú, có trứng chiên, thịt nguội và cải xanh, có thể gọi là đầy đủ dinh dưỡng.


Hai người ngồi ăn dưới ánh đèn, gần như không ai nói lời nào.


Hạ Úc Thanh rõ ràng cảm nhận được Lục Tây Lăng không hăng hái lắm, dường như từ lúc cô hỏi anh có muốn tối hay không thì biến thành như vậy.


Cô không suy nghĩ được lý do cụ thể là gì, âm thầm xem xét lại, nhưng vẫn không cảm thấy mình đã nói sai điều gì.


Hạ Úc Thanh vẫn luôn do dự xem bản thân có nên nói gì đó hay không, đợi đến khi cô hồi phục tinh thần thì đối phương đã ăn xong rồi.


Lúc này, cô mới chợt nhớ là bản thân vẫn chưa hỏi anh xem mùi vị thế nào, có ngon hay không.


Có điều, cuối cùng trong chén anh chỉ còn nước canh. Cô nghĩ có lẽ anh cũng không cảm thấy khó ăn. Anh là người rất kén chọn trong ăn uống, có một lần cô và anh đến một quán cơm nhỏ ở Giang Nam, cọng tỏi hơi già một chút, anh chỉ nếm thử một miếng rồi không động tới nữa.


Ăn xong, Hạ Úc Thanh mang chén vào nhà bếp.


Lúc cô đang dọn dẹp bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng chạy lại cửa phòng bếp nhìn thoáng qua, thì thấy cánh cửa đóng lại, Lục Tây Lăng đã đi ra ngoài.


Không phải là anh về nhà đấy chứ?


Chỉ có hai cái chén và một cái chảo thôi mà, rất nhanh là dọn xong rồi.


Hạ Úc Thanh rời khỏi phòng bếp, đi vào nhà vệ sinh, ấn một ít nước rửa tay.


Cô đứng thất thần, hai bàn tay để dưới vòi nước đang chảy cọ rửa rất lâu.


Cô không thể nói rằng mình không thất vọng.


Hơn nữa, cô còn nhận ra bản thân quá nhỏ bé. Lục Tây Lăng đã giúp đỡ cô rất nhiều, còn cô ngoài học thật giỏi ra thì không còn cách nào để báo đáp. Có điều, cho dù mỗi kỳ thi cô đều đạt được điểm tuyệt đối thì cuối cùng người được lợi cũng là cô, không có tác dụng gì với Lục Tây Lăng.


Hạ Úc Thanh thở dài, giơ tay lên khóa vòi nước lại, vẫy tay cho ráo nước rồi xoay người đi ra ngoài.


Bỗng nhiên có một bóng người bước vào, cô sợ hãi phải nhanh chóng dừng bước.


Hai người chỉ cách nhau một bàn tay, nếu cô dừng lại chậm một chút, chắc chắn trán của hai người sẽ va vào nhau.


Hạ Úc Thanh ngước mắt lên, mắt đối mắt với Lục Tây Lăng. Lúc này cô mới ý thức được khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, dường như cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh thổi ngang qua chóp mũi mình.


Cô vội vàng lùi về phía sau một bước, hai bàn tay vịn vào bồn rửa mặt bằng đá.


Lục Tây Lăng trực tiếp vươn tay ra, nắm lấy tay cô.


Cơ thể Hạ Úc Thanh chợt cứng đờ, sau đó cô nhìn thấy trong tay anh cầm một tuýp thuốc mỡ, một bịch băng gạc.


Lục Tây Lăng nắm lấy khủy tay của Hạ Úc Thanh xem sơ qua rồi buông tay, mở nắp tuýp thuốc mở ra đặt lên bàn. Anh dùng băng gạc chấm một chút thuốc mỡ, lần nữa vươn tay ra, bắt lấy cánh tay cô.


Lục Tây Lăng vừa bôi thuốc vừa nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không?”


"Đã kết vảy rồi."


Anh không cảm xúc “ừ” một tiếng.


Trong phút chốc, Hạ Úc Thanh nhìn anh không chớp mắt. Mắt anh cụp xuống, ánh đèn chiếu qua hàng mi mỏng, tạo thành một cái bóng xám mờ dưới khóe mắt..


Trước đây cô vẫn nghĩ rằng mình thích Tô Hoài Cự, bởi vì vẻ bề ngoài của anh ấy phù hợp với thẩm mỹ của cô.


Sau đó, cô mới ý thức được rằng người trước mắt mới thật sự phù hợp với những tiêu chuẩn có vẻ nông cạn của bản thân.


Có điều, cô thích anh không phải là vì anh đẹp trai.


Đã từng, anh giống như ngọn núi tuyết xa xôi mà cô không thể với tới.


Còn bây giờ, anh là nỗi băn khoăn duy nhất trong lòng cô.


“Phát ngốc cái gì thế?” Lục Tây Lăng bất ngờ ngước mắt lên.


Tim Hạ Úc Thanh đập chậm nữa nhịp, đột nhiên cô né tránh ánh mắt của anh, nhưng rất nhanh cô lại bật cười thành tiếng: “Tôi nhớ một số chuyện cũ ở quê.”


"Hử?"


“Có một năm, vào lúc nghỉ hè, tôi phụ giúp gia đình bác cả làm việc đồng áng. Một hôm, lúc chạng vạng tối, tôi đeo một gùi cỏ heo về nhà, bị ngã trên ruộng, bàn tay bị xước một đường rất dài. Sau đó… sau đó, tôi đã học được cách viết chữ bằng tay trái.”


Lục Tây Lăng nhíu mày: “Chuyện này có gì buồn cười sao?”


Hạ Úc Thanh mím môi, nuốt nước miếng, giọng nói hơi ướt át: “Nếu không tôi sẽ muốn khóc. Từ sau khi bà ngoại của tôi qua đời, không hề có trưởng bối nào đối xử tốt với tôi như vậy.”


Lục Tây Lăng đã quen với việc cô thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của chính mình. Nếu đổi lại là anh của trước kia, chắc chắn sẽ vì những lời này mà nổi da gà, nhưng hiện tại thì không như vậy.


Anh chỉ cảm thấy vô cùng buồn phiền, suýt chút nữa đã nắm chặt cổ tay của cô.


Trưởng bối.


Mặc kệ đi, không cần quan tâm thân phận của anh là gì.


Cô muốn khóc cũng được, nhưng phải khóc trong lòng anh.


Có điều, Hạ Úc Thanh cũng không có khóc thật, chỉ là trong mắt lấp lánh ánh nước, giống như ánh sao trên sông.


Hạ Úc Thanh là một cô gái mạnh mẽ, sao có thể dễ dàng khóc như vậy được.


Chỉ là chân mày của Lục Tây Lăng nhíu rất chặt, dùng hết một trăm phần trăm kiên nhẫn, tiếp tục thoa thuốc cho cô.


Từ trước đến nay, anh chưa từng cảm nhận được tâm trạng của bản thân lại vô lý như vậy.


Hình như anh giống như nam phụ trong một số bộ phim mà Lục Sênh vô cùng yêu thích, vẫn luôn kiềm chế cảm xúc đối với nữ chính đã có bạn trai, được gọi thì đến, không cầu mong gì khác.


Nếu trên đời thật sự có nhân quả báo ứng, vậy thì tình trạng hiện tại của anh chính là bị báo ứng.