“Bên sở hữu quân lực mạnh nhất trong mười hai nước là Đại Bất Liệt Điên, vả lại hạm đội của họ vô địch thiên hạ, chắc chắn có thể càn quét Trung Nguyên. Ta đề nghị ra tay từ sứ thần của Đại Bất Liệt Điên, nơi ở của sứ thần nước này nằm ở ngay khu ngoại ô, xung quanh không có ai, chính là nơi tốt nhất để hành thích”.
“Tốt, lập tức sắp xếp đi… chuẩn bị ám sát sứ thần Đại Bất Liệt Điên…”
Y Lệ Sa Bạch đã quay về nơi ở, đang ngồi trước gương mà ngẩn ngơ. Mấy tì nữ đang chải đầu và trang điểm cho nàng ta, không ai biết được rốt cuộc nàng ta đang nghĩ gì. Bấy giờ, thân vương Tô Đan bước đến.
“Nữ vương bệ hạ… Tại sao phải nói với tên tiểu hoàng đế đó là người cũng đến Trung Nguyên? Phải chăng có chút lỗ mãng…”
“Mức độ tinh ranh của tên tiểu hoàng đế này không đơn giản như những gì chúng ta thấy được. Nếu ta không thể đích thân bày tỏ thành ý của chúng ta tới hắn, một khi hắn chọn quốc gia khác, e rằng Đại Bất Liệt Điên sẽ gặp nguy hiểm”.
“Nhưng… người để lộ thân phận như vậy, lỡ gặp nguy hiểm, lão phu không gánh vác nổi trách nhiệm đâu… Với cả cho dù hắn không chọn chúng ta thì đã sao? Có hạm đội vô địch ở đó, đừng có quốc gia nào hòng đến gần Đại Bất Liệt Điên ta”.
Y Lệ Sa Bạch suy ngẫm trong chốc lát: “Nói thì như vậy… Nhưng nếu có thể mượn sức của người Trung Nguyên để thống nhất phương Tây, mạo hiểm một chút thì đã sao? Dù sao ta cũng là phụ nữ, đám hùm beo ở hạ nghị viện không lúc nào không nhắm vào vương vị của ta. Chỉ khi nào trở thành người thống trị của thế giới phương Tây, ta mới có thể giẫm bọn họ dưới chân…”
Thân vương Tô Đan thở dài: “Chuyện đã đến nước này, ta cũng không tiện nói gì nữa. Nhưng sau khi hội đàm kết thúc, chúng ta phải rút đi ngay, điều ta lo sợ... không phải là người Trung Nguyên, mà là mười một quốc gia kia. Một khi để chúng biết người ở đây, chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện gì đó…”
“Ừm, ta hiểu rồi, sau khi cuộc gặp kết thúc, chúng ta sẽ đi ngay”.
“Thế… tại sao lúc ở trong doanh trướng, người không nói rõ thân phận?”
Y Lệ Sa Bạch sững người, lơ đễnh nói: “Ta… ta là nữ vương của Đại Bất Liệt Điên, sao có thể xuất hiện với thân phận của tỳ nữ được. Nếu đã là cuộc gặp của hai nước, tất nhiên ta phải… xuất hiện với tư thế của nữ vương…”
Thân vương Tô Đan nhìn đồ trang điểm chất đầy căn phòng mà cũng tò mò lắm. Phải biết rằng, đến cả khi ở trong nước cũng chưa từng thấy nữ vương chăm chú vẻ bề ngoài như vậy…
Thành Thiên Khải, nước Hoa Hạ
Trong một tửu lâu xa hoa bên sông Minh Hà, hai người đàn ông đang ngồi với nhau.
“Tướng quân Đặng Ni Từ, ông cảm thấy rốt cuộc thân vương Tô Đan có ý gì? Chẳng lẽ Y Lệ Sa Bạch sẽ đích thân tới Trung Nguyên…”
“Ta cảm thấy không có khả năng này, nữ vương kia đâu phải kẻ ngốc, sao có thể chạy tới đây chứ? Chắc là thân vương Tô Đan biết người Trung Nguyên tràn ngập địch ý với họ nên nói bậy thôi…”
“Vậy Đức Ý Chí của các ông sẽ lựa chọn thế nào?”
“Ha ha… ta chỉ có thể nói với ông rằng, lựa chọn của quý quốc cũng là lựa chọn của chúng ta”.
“Công tước đại nhân, ta tin rằng ông cũng hiểu, nếu người Trung Nguyên thực sự phải chọn một đồng minh thì chỉ có thể chọn giữa hai ta. Nếu hai nước kết thành đồng minh, vậy thì nhất định có thể xưng bá ở thế giới phương Tây”.
“Nhưng người Pháp Lan Tây các ông trước giờ bằng mặt không bằng lòng, chuyện lớn như kết đồng minh, ta không thể tự ý quyết định được”.