Mấy chục vạn dân chúng và mấy chục vạn binh lính điên cuồng đồng thanh hô lên, sóng âm tương đồng đó sinh ra tần số trực tiếp khiến bàn ghế trên khán đài chính đều bắt đầu khẽ chấn động, nếu như ngươi có mặt tại đây lúc này thì chỉ có một suy nghĩ, hắn chính là thần...
Y Lệ Sa Bạch lúc này cũng máu nóng cuộn trào, cảnh tượng như vậy có lẽ đều là giấc mơ của mỗi người cầm quyền, không ít người lúc này đều thầm nghĩ trong lòng, tay tiểu hoàng đế này đúng là lợi hại, đã đạt đến đỉnh cao của việc tẩy não, còn khiến mãnh hổ trăm năm cam tâm nhận làm chủ, dân chúng Trung Nguyên này cũng quá dễ lừa rồi...
"Ngao ô... ngao ô..."
Đột nhiên mấy tiếng hổ gầm kinh thiên động địa truyền đến, tất cả mọi người đều nhìn theo tiếng gầm, một thanh niên thân mặc áo giáo Hắc Long, cưỡi trên lưng một con mãnh hổ kim bạch khổng lồ đang phi từ triền núi phía xa tới, sau lưng hắn là một con mãnh hổ cũng to lớn tương tự, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên đó.
Nữ tử này chính là hoàng hậu của nước Hoa Hạ, Hiên Vũ Ngọc Nhi, vì lần duyệt binh này mà Hiên Vũ Ngọc Nhi đã luyện tập với Mộ Như Tuyết nửa tháng trời. Chỉ thấy bộ áo giáp Hắc Long đó dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào tản phát ra kim quang chói mắt, nhìn từ xa thật sự tựa như thiên thần giáng lâm...
Cảnh tượng này, người kinh ngạc nhất chính là đám người trên khán đài chính, không chỉ có sứ thần 20 nước mà ngay đến An Na và đám các nước thuộc địa cũng phải khiếp sợ đến trợn mắt há mồm. Đúng là hổ thật, hơn nữa còn là loài mãnh hổ thân hình to lớn, toàn thân màu trắng kim, trước nay chưa từng được thấy, lẽ nào hoàng đế nước Hoa Hạ này thật sự là thần?
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Thiên Minh xuất hiện, tất cả dân chúng lần nữa không thể kiểm soát sự kích động trong lòng, toàn bộ đứng lên bắt đầu điên cuồng gào thét và vẫy tay...
"Hoàng thượng vạn tuế..."
"Hoàng thượng vạn tuế..."
Dần dần, tiếng hô của dân chúng càng lúc càng đồng đều, tất cả mọi người đều bắt đầu cất cao gọng kêu gào, Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi cưỡi Tuyết Sơn hổ lao tới hội trường chính, sau khi chạy một vòng quanh hội trường thì đã đến nơi đài cao.
Nhìn thấy Lãnh Thiên Minh đứng trên đài cao, tất cả mọi người đều tự giác yên lặng lại, Lãnh Thiên Minh nhìn vô số dân chúng và binh lính mãi hồi lâu không lên tiếng, cả hội trường cứ như vậy chìm vào yên lặng...
Mãi hồi lâu sau Lãnh Thiên Minh cuối cùng đã mở miệng...
"Ta đã từng hứa với bách tính của ta rằng sẽ cho tất cả mọi người được ăn cơm, được sống những ngày tháng tươi đẹp, ta đã từng hứa với binh lính của ta rằng sẽ khiến họ không còn phải dùng máu hy sinh, nhưng thế giới này không tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng, rất nhiều chuyện nếu như chúng ta không làm thì đời sau của chúng ta sẽ phải giúp chúng ta làm gấp nhiều lần...
Nước Hoa Hạ ta xưa nay không phải nước hiếu chiến, nhưng chiến tranh chưa từng rời xa chúng ta, cho nên hôm nay... ta muốn nói với mọi người, né tránh chiến tranh sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi chiến tranh, chỉ có dũng cảm đối diện với chiến tranh mới có thể hoàn toàn tiêu diệt chiến tranh...
Bắt đầu từ hôm nay, bất cứ một chính quyền nào dám mưu đồ bất lợi với Hoa Hạ ta, bất luận hắn ở xó xỉnh nào trên thế giới, gót sắt của quân Hắc Kỳ ta sẽ trả lại cho chúng gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, bất kể một người nào dám sỉ nhục dân chúng nước Hoa Hạ ta, bất luận hắn chạy đến chân trời góc bể nào đều sẽ bị nước Hoa Hạ ta truy sát hết đời. Lãnh Thiên Minh ta không phải là thánh nhân, ta chỉ muốn nước Hoa Hạ ta và con dân của ta vạn thế thái bình, cho dù có vì vậy mà phải đồ sát thiên hạ ta cũng không tiếc...
Kẻ phạm vào thiên uy Hoa Hạ ta, dù xa cũng giết..."
"Kẻ phạm vào thiên uy Hoa Hạ ta, dù xa cũng giết..."
"Kẻ phạm vào thiên uy Hoa Hạ ta, dù xa cũng giết..."