Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 771: “Hoàng thượng giá đáo…” 







“Tân Cửu, mấy ngày nay ngươi đi chơi với người Tây Dương không ít nhỉ? Nhìn mặt gầy đi trông thấy, phải chú ý sức khỏe đấy”.



“Đa tướng quân, ngươi cũng không khá hơn chút nào, nghe nói mỗi khi ăn cơm tối xong, nữ vương An Na kia đều đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng… ngươi đừng nói với ta là hai người đang luyện tập tiếng Trung Nguyên…”



“Này… ngươi khoan hãy nói, chúng ta đúng là đang luyện tập tiếng Trung Nguyên, cha… ca ca… thật giỏi… còn muốn… không phải những cái này đều phải luyện tập sao…”





“Ha ha ha… Đa đại nhân, ngài đây là khai thác nguồn tài nguyên hữu hạn đến cực hạn nha”.



Quản Cùng ở bên cạnh cười đùa tí tửng đi đến.







“Các vị đại nhân, ta… ta cũng muốn nghe”.



“Ngươi chỉ là một thằng nhóc da vàng còn hôi sữa thì hiểu được gì?”



“Hê hê… không hiểu mới phải học chứ”.



Đa Đoạt cười nói: “Vừa đi trong đại điện này chỉ còn lại một đóa hoa sen trắng là ngươi rồi, nếu bọn ta kéo ngươi xuống nước, có lẽ hoàng thượng sẽ trừng trị bọn ta mất”.



“Ha ha ha…”



Quản Cùng tỏ ra rất oan ức.



“Lãnh Hàn đó cũng là một đóa sen trắng, nghe nói hắn ta còn không bằng ta, ít nhất ta… còn sờ được mấy…”



Lãnh Hàn đứng một bên liếc nhìn mấy người kia.



“Một đám không biết xấu hổ, thế mà dám nói đến chuyện này trên đại điện hoàng cung, các ngươi đúng là…”



Tân Cửu nói: “Ôi này… ta nghe nói một quân tử chính nhân nào đó ở Đại Bất Liệt Điên đã nói với nữ vương người ta mấy lời bậy bạ… ta nghe mà mặt đỏ bừng hết lên… cũng không biết công chúa Lãnh Hàm biết được sẽ nghĩ thế nào?”



Lãnh Hàn lo lắng nói: “Đừng nói lung tung như vậy, đó chỉ là phụng mệnh làm việc, đều là hoàng thượng bảo ta làm, hơn nữa người nói là Mã Họa Đằng, không liên quan đến ta, ta đường đường là người đọc sách, có thể làm mấy loại chuyện này sao?”



Mã Họa Đằng đứng phía sau lớn giọng mắng: “Lãnh đại nhân, ngươi có còn biết xấu hổ không thế?”



“Ha ha ha…”



Mọi người trong đại điện đều bật cười, mấy chục sứ thần của mười hai nước vừa bước vào đại điện đã cảm thấy gượng gạo, mẹ kiếp đang làm gì thế chứ? Nhiều người của họ đứng ở đây thế mà chúng lo tám phét à?



Lúc này hai mắt An Na đã đỏ bừng, khi nàng ta nhìn thấy Lãnh Hàn từ đằng xa vẫn chỉ cảm thấy hơi quen, nhưng nghe được giọng của Mã Họa Đằng, nhìn theo hướng phát ra tiếng, nàng ta đã có thể xác định đây chính là hai tên súc sinh đã mắng mình lúc bắt cóc Nữu Khắc Man.



“La Phu Na, ngươi sao thế?”



“Ta… không… không sao”.



Y Lệ Sa Bạch nghiến răng, bây giờ không phải lúc trở mặt, mình cũng không thể để bị nhận ra, chỉ có thể tạm thời nuốt cơn tức này xuống.

“Hoàng thượng giá đáo…”