Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 757: “Lão già lưu manh”.  




Đa Đoạt lộ vẻ xấu hổ, cười nói: “Hề hề… việc đó… đó đều là việc công mà, ta đi công tác thôi. Nàng không biết đâu, ngày nào tên súc sinh Tân Cửu kia cũng lê la ở chỗ ta, ta cũng hết cách rồi. Nàng nói xem, ta tận tụy với công việc như vậy, ta không…”



Đột nhiên, An Na nhoài người qua.



“Được rồi, ta mặc kệ trước kia chàng đã làm những gì, sau này… ta cũng mặc kệ, nhưng chàng nhất định phải… phải khiến ta thỏa mãn…”



Má ơi… Đa Đoạt bỗng có cảm giác đau thận…





Lúc này, ngoài cửa có một người đi vào.



“Đa đại nhân, trong cung có người đến truyền tin, hoàng thượng muốn ngài tiến cung vào sáng mai, có một vài việc cần thương lượng”.



“Được…”



Đến khi Đa Đoạt quay đầu nhìn lại thì An Na đã để người hầu đưa Khắc Đa đi.



“Đa tướng quân, có phải sau này chúng ta nên… ở cùng nhau mỗi ngày không?”



“À… Ờ…”



“Vậy sau này chàng vất vả rồi…”



“À… không vất vả… không vất vả…”



“Vậy thì… hay là chúng ta…”



“Nữ vương đại nhân… còn chưa ăn cơm mà. Hay là ăn chút gì đó trước, như vậy mới có sức… ôi… từ từ… ối… ối…”



Sáng hôm sau, Đa Đoạt đã rời giường từ sớm. Ông ta vừa thay quần áo vừa nhìn An Na đang say ngủ, thấy khuôn mặt đáng yêu của nàng ta, trong lòng Đa Đoạt bỗng chốc cảm thấy rất ấm áp. Có ai ngờ một nữ vương trước đây giết người như nghóe, giờ lại biến thành một cô gái nhỏ, hoàn toàn buông lỏng bản thân…



Thành Thiên Khải, đại điện hoàng cung.



Vừa thấy Đa Đoạt đi đến, Tân Cửu liền bày ra vẻ mặt “ác ý”.



“Đa tướng quân, sao ông không đến câu lạc bộ Vạn Quốc tìm ta? Tối qua, hai tỷ muội Mộng Na và Mộng Sa lại nhắc ông đấy. Coi bộ rất nhớ ông nha!”



“Cút… Ông là lão già lưu manh…”



“A… mẹ kiếp, lúc ông bảo ta mời khách, ông mở miệng một tiếng Cửu ca, khép miệng một tiếng Cửu ca, giờ lại dám bảo ta lưu manh?”



Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng một người khác.



“Đa tướng quân nói đúng, ông chính là lão già lưu manh, Giáp Tử Thất nữa, hắn ta cũng là tên lưu manh”.



Giáp Tử Thất vốn đang đứng phía trước nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe vậy không khỏi giật mình. Mẹ nó, liên quan gì ta? Hắn ta nhịn không được quay đầu nhìn lại.



“Ồ… không phải Quản đại nhân đó sao? Ngươi về lúc nào vậy? Ngươi đi ra ngoài phá án thôi mà, bộ đầu bị lừa đá rồi hả?”



Quản Cùng tỏ vẻ không vui: “Hôm nay ta đến câu lạc bộ Vạn Quốc tìm hai người các ngươi. Thủ vệ canh cổng nói là ai cũng có thể đi vào, chỉ riêng ta là không được, hai người các ngươi… đúng là không biết xấu hổ mà”.



Tân Cửu cười nói: “Tên nhóc nhà ngươi thì biết gì, hai ta làm vậy là vì suy nghĩ cho ngươi đấy. Tuổi trẻ mà không biết trân trọng thì già khóc thầm đấy. Ngươi xem đi, đại ca Đa Đoạt của ngươi đấy, giờ có bảo ông ta đi thì ông ta cũng không dám đi, có lòng mà không có sức nha…”



Đa Đoạt và Quản Cùng nhịn không được đồng thanh nói: “Lão già lưu manh”.



Trong đại điện, những đại thần khác vốn chẳng thèm để tâm đến việc này. Bởi vì bọn họ đã quen rồi, đám người này mà không mắng nhau thì mới là lạ đấy.



“Hoàng thượng giá lâm…”