Mỗi một đội quân trở về quê nhà đều được nhận sự hoan nghênh nhiệt tình của dân chúng ven đường, trong lúc nhất thời, toàn bộ nước Hoa Hạ sẵn lòng phục vụ quân nhân, cho rằng đó là một chuyện đáng kiêu ngạo, rất nhiều quán rượu, phường vải, tiệm lương thực, bán hàng rong đều nhằm vào quân nhân, đẩy ra một loạt chính sách ưu đãi, quân nhân đã trở thành nhân vật vĩ đại nhất của quốc gia này.
Đa Đoạt đi đến thành thị của tộc La Sát, An Na và Khắc Đa đã chờ ở ngoài thành từ trước, Khắc Đa nhìn thấy Đa Đoạt đầu tiên, lập tức chạy đến.
“Cha… Cha…”
“Ôi… con trai cưng…”
“Cha… con biết… rất nhiều… chữ Trung Nguyên, con rất… cố gắng…”
Đa Đoạt không nhịn thơm Khắc Đa hai cái, sau đó nhìn về phía An Na đang đi đến.
“Các nàng sống vẫn tốt chứ?”
“Ừm… rất tốt…”
“Ta…”
An Na kéo tay Đa Đoạt.
“Về nhà rồi nói…”
Ba người quay về phủ đệ An Na dưới sự bảo vệ của thân vệ, phủ đệ này được thiết kế theo phong cách Pháo Đài Đỏ nguyên bản, có thể thấy Hoàng thượng cũng cũng suy nghĩ đó, Đa Đoạt cũng cảm thấy biết ơn.
Đến khi vào trong phòng, Đa Đoạt mới thấy cả phòng đầy sách và được ghi chú bằng tiếng Hán, còn có rất nhiều giấy trắng, trên đó là nét chữ xiêu vẹo, An Na khẽ cười cầm một cuốn lên xem.
“Phiên dịch… sau này có thể… giao tiếp…”
Đa Đoạt ôm chặt lấy An Na.
“Cảm ơn nàng…”
An Na ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng nói: “Đừng khách sáo… Phu quân…”
Đa Đoạt sửng sốt, sau đó cười nói: “Ngày mai ta phải quay về thành Thiên Khải, mọi người đi với ta chứ?”
An Na do dự một chốc.
“Hiện giờ thì không được… đợi thêm… đến khi yên ổn… chúng ta sẽ đi… sau này… không chia xa nữa”.
“Cảm ơn…”
An Na cười nói: “Sao chàng lại… khách sáo quá vậy…”
Đa Đoạt nhìn Khắc Đa đứng một bên.
“Khắc Đa, Lý Thành thúc mang tới đồ chơi vui lắm, đi chơi…”
Khắc Đa gật đầu nói: “Ừm… Vâng... không thể về trước giờ cơm... đúng chứ?”
Đa Đoạt ngơ ngác, thằng nhóc này có ý gì? Nhóc con này hiểu ư?
Còn An Na lại đỏ mặt, ghé sát tai Đa Đoạt nhỏ giọng nói: “Ta đi tắm trước…”
Đa Đoạt ôm lấy An Na cười nói: “Không cần…”
Thành Thiên Khải, nước Hoa Hạ.