Hốt Giác chần chừ đôi phút rồi nói: “Nếu ta là đại hãn, ta nhất định sẽ giao nộp thủ cấp Hỗ Đặc Mạc Nhĩ”.
“Ừm…”
Đa Đoạt đột nhiên hứng thú nhìn Hốt Giác.
“Lời này của vương gia, bổn tướng cảm thấy rất thú vị…”
“Tên Hỗ Đặc Mạc Nhĩ trước giờ chưa từng coi ta ra gì, Khoa Nhĩ Mạn có ngày hôm nay, hơn nửa nhờ công lao của ta, nhưng nay đến cả một tên thầy tế cũng dám lên giọng với ta, nhưng trong tay ta không có binh quyền, chỉ có thể mặc người sai khiến, đến cả lần này cũng vì chúng sợ chết, nên mới sai ta đi, hắn ta trước giờ không hề coi ta như người thân”.
Đa Đoạt nhìn Hốt Giác: “Hốt Giác vương gia, xem ra hai chúng ta có cơ hội hợp tác?”
“Ta đã nói, nếu ta là đại hãn Khoa Nhĩ Mạn, ta có thể đáp ứng mọi điều kiện”.
“Ha ha ha…được, rất tốt, Hốt Giác vương gia, chỉ cần ngài nói cho ta tất cả tin tức, ta đảm bảo trong vòng nửa năm, ngài sẽ trở thành đại hãn mới của thảo nguyên”.
“Ngài không lừa ta?”
“Lừa ngài có lợi ích gì?”
“Được, quyết định vậy đi…”
Rất nhanh sau đó, Hốt Giác đã nói cho Đa Đoạt tất cả chiến lược của Khoa Nhĩ Mạn, tướng lĩnh trong trướng đều nghe đến trợn tròn mắt, đợi khi Hốt Giác rời đi, Lý Thành mới không nhịn được hỏi: “Tướng quân, Hốt Giác này đáng tin không?”
“Đáng tin hay không không quan trọng, quan trọng là ông ta thực lòng muốn trở thành đại hãn, đã phái sức thần tới Tô Đan chưa?”
“Đã phái đi, không lâu nữa sẽ nhận được tin tức”.
“Ừm, ban nãy ngài nghe rồi, Khoa Nhĩ Mạn cũng phái sứ thần đi, xem ra Hốt Đặc Mạc Nhĩ không phải kẻ ngốc, nếu cục diện đã rõ ràng, vậy không cần thiết đợi nữa, truyền lệnh đại quân, ngày mai bắt đầu tấn công”.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người trong đại doanh Hắc Kỳ quân bận rộn thu xếp…
“Nhanh, nhanh, giúp ta chuyển hỏa dược lên khinh khí cầu…”
“Đừng đặt sát phần trước quá, đợi khi khinh khí cầu phá hủy máy bắn đá hẵng chuyển qua…”
“Đem Thiên Hỏa qua chỗ máy bắn đá, nhanh lên…”
“Trận địa pháo binh nằm ngay phía trước, bọn họ không có hỏa pháo, khỏi sợ…”
“Ê ê…mấy người La Sát kia, qua một bên đứng xem thôi, đừng có thêm loạn…”
Trên đài cao, mấy chục tướng lĩnh Hắc Kỳ quân đang bàn bạc, một tướng lĩnh La Sát chợt chạy tới.
“Đa tướng quân, chúng ta làm gì giờ?”
“Các ngươi? À…các ngươi nghỉ ngơi trước, đợi phá thành xong, các ngươi phụ trách thu dọn, được không?”
“A…vậy có ổn không?”
“Không ổn ư?”
“Ổn ạ…”
Lý Thành cũng bước tới.
“Tướng quân, đã chuẩn bị xong”.
“Bắt đầu đi…”
“Viu…”, một chùm pháo hoa màu vàng phóng lên không trung và nổ tung…