Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 662: “Mẹ nó…chua quá, thế này sao ăn nổi?”  




Gần mười vạn hỏa tiễn Hắc Kỳ quân chia làm năm nhóm, dàn trận thành hình bán nguyệt, bao vây cả thành trì, đối diện với khí thế hung hãn của kỵ binh đối phương, các binh sĩ Hắc Kỳ quân vẫn vững như bàn thạch, không hề dao động.



Trên thành, vô số người La Sát đang quan sát, đều không khỏi run thay cho họ, mặc dù biết hỏa khí Hoa Hạ lợi hại, nhưng vô số kỵ binh xông tới, một khi trận địa bị phá, vậy tất cả sẽ tan xác.



An Na đứng bên cạnh Đa Đoạt, nắm chặt tay hắn ta, mồ hôi lạnh túa ra khắp lòng bàn tay.



Còn Đa Đoạt đang gặm quả táo một cách thô lỗ…





“Mẹ nó…chua quá, thế này sao ăn nổi?”



Rất nhanh, năm vạn kỵ binh đã xông đến chân tường thành.



“Khai hỏa…”



“Đùng…đùng…đoàng…viu…viu…”



Hỏa pháo giấu ở nhiều chỗ đồng loạt được bắn ra.



“Đùng…đoàng…đoàng…”



Những vụ nổ khiến cả chiến trường rung chuyển, vô số chiến mã, kỵ binh trong phạm vi đều bị văng ra ngoài, thậm chí có chiến mã trực tiếp nổ làm nhiều khúc, máu đỏ tung tóe…



Không ít chiến mã hoảng sợ mất khống chế, chạy loạn tứ phía, thế tấn công của kỵ binh bị suy giảm đáng kể, nhưng rất nhanh sau đó, những kỵ binh không bị ảnh hưởng lại dàn trận tiếp tục xông lên.



“Tiến lên, chỉ cần tiếp cận được, chúng sẽ không cách nào chống trả”.



“Ya…giết…”



“Đùng…”



“Viu…bùm…”



Tiếng bom nổ nhức óc lẫn với tiếng vó ngựa dày xéo.



“Năm trăm mét…”



“Bốn trăm mét…”



“Ba trăm mét…chuẩn bị…”



“Hai trăm mét…hàng thứ nhất, khai hỏa…súng tam liên…”



“Pằng…pằng…pằng…”



“Hàng thứ hai, khai hỏa...”



“Pằng…pằng…pằng…”



Cùng với khói thuốc súng mù mịt, đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân bắt đầu đợt xạ kích.



“Nhanh chóng xếp hàng, trang bị đạn dược, không được ngừng bắn”.



Khi hỏa tiễn khai nòng, vô số chiến mã đồng loạt bật về phía sau, giống như va phải bức tường vô hình, ngã ngửa xuống đất, lực quán tính khổng lồ khiến nhiều con chiến mã trượt dài hơn mấy chục mét.



Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi.



“AA..chân của ta…”



“Đau chết mất...”



“Xông lên…không được dừng lại…”