“Chỗ này đi, dù sao cũng là hoàng thượng mời khách, nhiều quá cũng không hợp lí”.
Tam quan ông chủ trực tiếp vỡ vụn, kinh khủng, hai, ba chục người, còn dám mở mồm kêu không hợp lí, ngài “xử” được hết chỗ này không?
Muốn biết chuyện sau đó thế nào, xin đọc phần dưới đây:
Phần sau:
Quản Cùng nhanh chóng được đưa đến một gian phòng sang trọng, mấy chục nữ nhân liên tiếp bước vào, hắn ta dù sao cũng không có kinh nghiệm, nhìn thấy nhiều người như vậy, tức thì căng thẳng.
“Quản đại nhân, ngài đừng lo lắng, ngài chắc không phải lần đầu chứ? Ha ha…”
“Quản đại nhân, ngài gọi nhiều người thế này làm gì? Hay để ta tiếp ngài nhé…”
“Quản đại nhân, ta là Kim Liên, kĩ thuật vô cùng tốt…”
Quản Cùng nhìn cảnh tượng sắc hương trước mắt, ép bản thân phải bình tĩnh.
“Ông chủ, lấy rượu ra đây, ta muốn loại tốt nhất, đắt nhất”.
Quản Cùng hiểu rõ cơ hội chỉ có một lần, hắn ta đã quyết tâm, đêm nay, phải gỡ được mác xử nam xuống, nhưng trong lòng vẫn có chút hoang mang, chỉ đành dùng rượu bổ sung dũng khí…
“Nào…hãy uống cùng ta”.
Một ly…lại một ly…
Hai ly, ba ly, bốn ly, năm ly…
Quản Cùng rất nhanh liền có cảm giác, không tệ, đây chính là cảm giác hắn ta cần, bắt đầu không ngừng hét lớn.
“Các ngươi mau uống cho ta, không được dừng…”
Cuối cùng, sau khi vô số rượu ngon được đưa vào trong phòng, cả gian vang lên đầy ắp tiếng cười, tiếng trêu ghẹo nũng nịu, tiếng nỉ non của các mỹ nữ dị quốc…
Còn Quản Cùng, hắn ta uống say liền lăn ra ngủ, đúng thế…ngủ say rồi…
Phương tây.
Gần một trăm vạn binh sĩ Phù Tang được vận chuyển theo từng đợt hoảng hốt phát hiện, bọn chúng đã trở thành cô nhi, nếu muốn sống sót, phải dựa vào chính bản thân…
May là Hoa Hạ không tước hết vũ khí, và mỗi quân đoàn độc lập đều có ít nhất hai mươi vạn người, tiếp đến, kẻ gặp nạn chính là người phương tây.
Những người phương tây có lẽ đến chết vẫn không hiểu, người Phù Tang tràn lan khắp nơi là từ đâu ra?
Hơn nửa tháng sau, trên bán đảo Bồ Đào Nha, chỉ thấy mấy cái đầu lấp ló sau sườn núi…
“Đội trưởng, thị trấn phía trước trông không tồi, chúng ta cướp đi?”
“Đừng vội, để xem rốt cuộc ở đó có bao nhiêu quân trấn thủ, chúng ta chỉ có không đến năm ngàn người, không được mạo hiểm tấn công”.