“Điều kiện nào cũng có thể đáp ứng? Vậy phải suy nghĩ kĩ một chút, xem ra Phù Tang không trụ nổi nữa, đã đến lúc cho chúng một dao…”
“Sự việc trọng đại, lập tức bẩm báo hoàng thượng, thỉnh cầu ý kiến”.
“Rõ!”
Địa bàn nước Phù Tang.
Sau thảm sát Cửu Châu, liên quân sáu nước bắt đầu cẩn thận chút một, bởi vì những người Phù Tang giống như kẻ điên, chốc chốc lại tập kích bất ngờ.
Bọn chúng vĩnh viễn không ngờ, một ông lão giây trước còn mỉm cười phúc hậu, giây sau đã rút giao ra đâm người.
Chiến tranh trước giờ không có nhân đạo, bất kể lí do quang minh chính đại nào đều chỉ là cái cớ, đến cùng, người ta sẽ không còn nhớ cuộc chiến bắt đầu từ đâu, mà thứ duy nhất đọng lại trong đầu, chính là phải giết chết đối phương.
Sau nhiều lần bị đánh lén, cuối cùng người phương tây cũng cởi bỏ mặt nạ đạo đức giả và bắt đầu tàn sát bừa bãi, toàn bộ thị trấn và làng mạc phía nam Phù Tang gần như đều bị cướp phá.
Nhưng cuộc tàn sát không hề đem lại hoảng sợ cho người dân Phù Tang, ngược lại khiến ý niệm thù hận của chúng sâu đậm hơn bao giờ…
Bầu trời đêm tĩnh mịch, mây mù giăng kín, các binh sĩ trong đại doanh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
“Đùng…đùng…đoàng…”
Tiếng nổ rúng động vang lên, tiếp đó, binh sĩ và bách tính Phù Tang từ bốn phía xuất hiện, tấn công đại doanh liên quân, trên người họ giắt đầy pháo đạn thuốc súng, liều mạng lao vào trong đại trướng…
“Đùng…đoàng…”
Bom nổ rung chuyển mặt đất, biển lửa nhấn chìm quân doanh.
Liên quân đã chuẩn bị đối phó với việc người Phù Tang tập kích ban đêm, chúng sắp xếp vị trí các quân doanh cách xa, như vậy, khi bị tập kích cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Mặc dù thế, liên quân vẫn tổn thất vô số, bởi mỗi người Phù Tang xông vào đều là hiến mạng, ai nấy treo đầy thuốc súng trên người, loại tập kích tự sát thế này, khiến liên quân không cách nào đối phó…
Đó chính là chiến thuật “Kế hoạch u linh” mới nhất của Đức Xuyên Nhất Nam, biến bóng đêm trở thành nỗi sợ hãi lớn nhất cho kẻ địch.
Ban ngày là thiên hạ của liên quân, tối đến là thiên hạ của Phù Tang, song phương ta tiến ngươi lùi, tổn hại lẫn nhau, cục diện rơi vào bế tắc.
Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, thương vong liên quân đã đạt năm mươi vạn, mà số lượng quân dân Phù Tang tử vong cũng đã vượt ba trăm vạn, trận chiến chưa có kết quả, đôi bên không còn đường lùi…
Hoàng cung Hoa Hạ.
Lãnh Thiên Minh ngồi ở đại điện.
“Mọi người nói xem, chúng ta nên làm thế nào?”
Lưu Bất Đắc: “Hoàng thượng, người Phù Tang luôn tự cao, sao lại dễ dàng nghị hòa, chúng ta phải đề phòng”.