“Đoàng... Đoàng... Đoàng đoàng…”
Hàng loạt tiếng súng dày đặc vang lên như thể máy xay đập thịt khiến binh sĩ Phù Tang đang chạy đến lập tức nổ tan tành, nhất là súng máy sáu nòng, sức tấn công cực mạnh, thậm chí có thể khiến người văng ra xa, cả chiến trường rất thảm khốc, máu chảy thành sông…
Cuối cùng có người không chống đỡ được nữa, ngày càng nhiều binh sĩ Phù Tang muốn rút khỏi chiến trường nhưng nhận ra lúc này đã không còn đường lui nữa…
Tiền tuyến đại quân Phù Tang
Bổn Trác Danh cả người run rẩy nhìn cảnh tượng này.
“Tướng quân, chúng ta có cần chi viện không?”
“Không được, người Hoa Hạ hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người dân Cao Ly, hỏa lực dày đặc như thế, qua đó là chết đấy”.
Khi ngừng bắn, toàn bộ chiến trường đã không còn bao nhiêu người sống nữa, chỉ còn lại vài ngàn binh sĩ Phù Tang, cũng không còn ý chí chiến đấu lúc nãy nữa đều vứt vũ khí quỳ đất trở thành tù binh.
Đa Đoạt cười nói: “Thấy rõ chưa? Nói người Phù Tang không sợ chết đều là nói xạo nói dóc, chỉ cần ngươi đánh hắn đau, đánh cho sợ rồi thì dù có giỏi đến đâu hắn cũng phải nghe lời”.
Kỳ Hoành nói: “Tướng quân, nên xử lý mấy ngàn tù binh này thế nào?”
Đa Đoạt nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Đám người này vừa sợ chết, gần vạn người dân Cao Ly, tưởng đầu hàng là có thể thoát nạn được sao? Vừa lúc đang thấy chán, cứ cho chúng một cơ hội thấy người sống giáng trận đi”.
Sau khi cả chiến trường trở nên yên tĩnh, thì có một việc đã xảy ra khiến binh sĩ Phù Tang bị ám ảnh đến cuối đời.
Từng binh sĩ Phù Tang còn sống bị ném từ trên trời xuống, tiếng hét tuyệt vọng đó và tình cảnh sau khi rơi xuống khiến mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Đám người Hoa Hạ này có còn là người không? Làm thế cũng quá tàn nhẫn!
Càng đáng sợ hơn là cả quá trình này không phải trực tiếp ném đi là xong việc mà cứ một lúc sẽ có mấy chục người bị ném xuống, đôi khi sẽ rơi xuống cạnh ngươi, có lúc lại nhằm vào lúc ngươi đang ăn, thậm chí ngay cả lúc đi vệ sinh đột nhiên có một người sống từ trên trời rơi xuống, cảm giác đó, thôi đừng nhắc nữa…
Nhất là vào lúc nửa đêm yên tĩnh, ngươi vừa chìm vào giấc ngủ thì một tiếng hét từ trên trời rơi xuống vang lên khiến ngươi cứ cảm thấy khó chịu…
Còn bên quân đội Hoa Hạ cứ như đang xem kịch hay.
“Này… này… mau đến xem này, khinh khí cầu lại khởi động rồi, sắp ném rồi…”
“Mẹ ơi… người sống giáng trần, kích thích quá…”
Bổn Trác Danh biết rõ cứ tiếp tục như thế đại quân một trăm vạn của mình sẽ bị vây khốn đến chết, khí thế của các binh sĩ đã sắp không còn nữa, mình lại vừa nhận được thư của Bổn Thổ, Đức Xuyên Nhất Nam lấy số mệnh của toàn tộc ra để uy hiếp hắn ta nên hắn ta không thể thua được, nhưng hỏa lực của Hoa Hạ mạnh như thế, vùng biển xung quanh cũng bị phong tỏa, rốt cuộc nên làm sao đây?
Rút, chỉ đành rút quân thôi… Ít nhất có thể bảo toàn được lực lượng còn sót lại, đợi đến khi Bổn Thổ đến chi viện, nếu không một khi bị thương nặng, mình cũng mất đi giá trị lợi dụng. Chỉ có thể rút đến phía Nam, cầm cự với người Hoa Hạ, nếu các ngươi không chịu tấn công thì Phù Tang ta cũng không tấn công, không có gì ăn thì ta tiếp tục cướp bóc, bảo các binh sĩ vào núi săn bắt, ăn rau dại, ông đây cũng sẽ tiếp tục giằng co với các ngươi.
Sáng hôm sau, đại quân Phù Tang bắt đầu rút lui, khiến người Hoa Hạ cũng cảm thấy khó hiểu.
Lý Thành nói: “Người Phù Tang thế mà lại rút lui, lẽ nào chúng đã có cách phá giải rồi sao?”
Kỳ Hoành nói: “Không đâu, cả vùng biển Cao Ly này đã bị chúng ta phong tỏa, chúng muốn rút cũng chỉ có thể rút về phía Nam, xem ra chúng nghĩ thông rồi, biết cố chấp tấn công thì sẽ tổn thất lớn, làm thế là định tiêu hao sức lực với chúng ta”.