Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 572: “Ra lệnh đội hỏa pháo đuổi chúng về cho ta”.  




Vô số binh sĩ Phù Tang lõa thể xông về phía đội hỏa tiễn Đại Bất Liệt Điên, bọn chúng lao lên như một đám dã thú mất lí trí, không chút sợ sệt.



“Pằng…pằng…pằng…”



“Pằng…pằng…pằng…”





Đại Bất Liệt Điên đã nổ súng, tốc độ súng liên phát của chúng tương đương với vũ khí Hoa Hạ, ba đội xạ kích liên tiếp đổi vị trí, đạn trút xuống như mưa.



Ngay lập tức, máu nhuộm đỏ chiến trường, tay chân trắng hếu nhuốm máu của binh sĩ Phù Tang văng tứ tung, khi nhìn vào chỉ thấy một cảnh tượng kinh hoàng tàn khốc.



Các binh sĩ Phù Tang ngược lại không hề run sợ trước cái chết của đồng đội, bọn chúng vẫn liều mạng lao lên, sau khi hàng trăm ngàn kẻ thương vong, khoảng cách đôi bên cuối cùng đã thu lại đáng kể.



Công tước Tây Liêm quan sát cảnh này, không nhịn được bật cười: “Ta còn tưởng đám Phù Tang có gì hơn người, hiện giờ xem ra còn chẳng thông minh bằng lũ người da đen kia, đúng là không biết lượng sức”.



Thế nhưng vừa dứt lời, hắn ta liền biến sắc, bởi hắn ta đã nhìn thấy vô số binh sĩ hỏa tiễn đang càn lên phía sau bộ binh Phù Tang, bắt đầu bước vào phạm vi nhắm bắn.



Chỉ thấy bộ binh Phù Tang phía trước đồng loạt quỳ rạp xuống, đội hỏa tiễn đằng sau lập tức khai hỏa.



“Pằng…pằng…pằng…”



Các binh sĩ Đại Bất Liệt Điên không hề phòng bị lập tức bị bắn ngã, đội hình chao đảo.



Sau tiếng súng, những bộ binh Phù Tang lại đứng phắt dậy, lần nữa xung phong…



Chiến thuật của Phù Tang đã tỏ, bọn chúng dùng võ sĩ tiên phong làm vật hy sinh, giúp đội hỏa tiễn rút ngắn khoảng cách, tiến vào tầm nhắm bắn.



Sau mấy đợt liên tiếp như vậy, trận địa Đại Bất Liệt Điên hỗn loạn trông thấy, cộng thêm việc từng binh sĩ Phù Tang không ngừng lao đến như chó dại, cuối cùng cũng có kẻ phát hoảng.



Bắt đầu từ một người, hai người, sau đó là vô số binh sĩ Đại Bất Liệt Điên bỏ chạy.



Công tước Tây Liêm nổi đóa: “Khốn kiếp, những kẻ bỏ chạy xứng đáng bị treo cổ, nhớ kĩ bọn chúng cho ta”.



Đội hỏa tiễn vừa dàn trận, chưa kịp nổ súng đã bị những binh sĩ bỏ chạy xô ngã, cả trận đội Đại Bất Liệt Điên trở nên hỗn loạn.



Đây chính là truyền thống của người phương tây, chúng luôn cho rằng, sinh mạng mới là thứ quý giá nhất, chiến tranh thắng thua chỉ là nhất thời, giữ vững mạng mình quan trọng hơn tất cả.



“Công tước Tây Liêm, tiền phương đã bị phân tán, không thể tổ chức tấn công, hay là chúng ta rút quân đi”.



Tây Liêm tức tối nhìn cảnh này, gần năm vạn đội hỏa tiễn, sở hữu vũ khí tân tiến vượt trội, vậy mà lại để một đội quân xung phong ô hợp đánh tan tác, thật nhục nhã! Thật sự vô cùng nhục nhã!



Tây Liêm bất lực hét lên: “Rút lui…rút lui…”



Sau khi thấy đại quân Đại Bất Liệt Điên lui quân, người Phù Tang sao có thể bỏ qua cơ hội này, những bộ binh lõa thể gắt gao bám riết, trông cứ như muốn nuốt chửng bọn chúng…



Tây Liêm mặt như vừa ăn phải phân, nuốt không trôi nhổ không ra, rõ ràng là vũ khí của bọn chúng ưu việt hơn, tại sao lại bị đám Phù Tang đánh đuổi cơ chứ.



“Ra lệnh đội hỏa pháo đuổi chúng về cho ta”.



“Nhưng mà, người bên ta và địch đang lẫn lộn, hoàn toàn không thể tấn công”.



“Không cần quản nhiều vậy, phải cắt đuôi đám Phù Tang ngay”.

Hàng trăm hỏa pháo kiểu mới khai nòng, nhắm thẳng vào đám đông phía sau, mặc kệ có quân ta lẫn trong đó hay không.