Nói đến đây, Quản Cùng chợt nhớ lại lời của hoàng thượng lúc trước, ngài ấy đã đồng ý sẽ dẫn hắn ta đi tìm phụ nữ đấy, không thể cứ để vậy được, phải bắt ngài ấy thực hiện lời hứa thôi.
Nói đến chuyện tìm phụ nữ thì có rất nhiều loại, không phải chỉ có “một loại kia” thôi đâu. Sở dĩ ở thời đại này không quá kiêng kỵ việc đó là vì đa phần phụ nữ đều bán nghệ không bán thân, tìm phụ nữ cùng lắm chỉ là đi uống rượu, ca hát, ngâm thơ, đối đáp mà thôi. Quản cùng cũng vậy, thậm chí, hắn ta không biết “một loại kia” là như thế nào.
Nghe Quản Cùng nói vậy, không chỉ Ám Ảnh mà đám thị vệ xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm, tuy nói tìm phụ nữ uống rượu là chuyện thường thấy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người nói đến việc này một cách hùng hồn như vậy.
Ám Ảnh ngượng ngùng nói: “Ta sẽ không can thiệp vào việc của ngài, chỉ cần ngài đừng bắt ta làm việc trái đạo lý là được”.
“Được, vậy cứ quyết thế đi, người đâu, đưa Ám Ảnh đi đổi quân áo”, nói xong, Quản Cùng quay sang Ám Ảnh: “Bộ đồ này của ngươi quá đáng sợ, nên mặc đồ tươi sáng một chút”.
Lúc này, Lãnh Thiên Minh đang ôm Hiên Vũ Ngọc Nhi để “rèn luyện thân thể”, có đánh chết hắn cũng không ngờ Quản Cùng đang mang theo một tấm lưới lớn đen nhánh chạy đến tìm mình.
“Thiên Minh ca ca, lần sau chàng có thể nhẹ hơn một chút không, người ta vẫn còn nhỏ mà…”
“Hả… Ngọc nhi, nàng còn nhỏ á? Nàng không thấy ngượng à?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi đấm nhẹ lên người Lãnh Thiên Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng…
“Đúng rồi, ân nhân cứu mạng của chàng sao rồi? Có đi cảm tạ người ta chưa?”
Ân nhân cứu mạng? Nhan Như Ý? Má ơi, suýt nữa hắn đã quên mất, hắn còn hứa với hai người họ sẽ báo đáp hai chiếc thuyền buôn đấy, cũng tại ban ngày quá nhiều việc, đến tối… lại bận.
“Đúng rồi, Ngọc Nhi không nhắc, ta cũng quên mất”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Chàng quên à? Không thể nào! Ta nghe Trình đại ca nói, ân nhân cứu mạng của chàng là một cô gái xinh đẹp như hoa, chàng còn đồng ý sẽ đích thân đến nhà cảm tạ mà”.
“Ô… việc này… ta có nói à?”
“Còn giả vờ giả vịt à? Không sao cả… chàng là hoàng thượng, có nhiều phụ nữ chút cũng chẳng sao, ta cũng không ghen ghét làm gì, miễn chàng đủ sức là được, ha ha…”
Lãnh Thiên Minh kinh ngạc nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi.
“Ngọc nhi à, lúc trước nàng là một cô gái vừa ngây ngô lại vừa đáng yêu, rốt cuộc ta đã làm gì mà nàng lại biến thành như vậy?”
“Hừ… còn không phải tại chàng à? Đúng là không biết xấu hổ, ngày nào cũng dẫn bọn ta lái xe…”
“Gì chứ? Nàng cũng biết lái xe có nghĩa gì rồi à?”
“Hừ… ta thông minh lắm đấy, ta còn biết chạy cao tốc là gì nữa kìa…”
Nhà Nhan Như Ý sống tại dốc Vọng Thủy, một tòa thành nhỏ vùng duyên hải Hoa Hạ, nước Hoa Hạ hiện nay thành lớn thành nhỏ tổng cộng cũng vượt qua 500 tòa, loại thành trì 20 vạn nhân khẩu nhỏ bé này có thể nói là không có gì nổi bật...
Từ khi quay về dốc Vọng Thủy, Nhan Như Ý như người mất hồn, ngày nào cũng ngồi trước cửa sổ ngóng trông về phía xa xăm.
Nhan Cương đi vào.