“Trẫm trở về rồi”.
Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan và Hiên Vũ Ngọc Nhi chạy tới ôm lấy hắn, bất chấp mọi người xung quanh mà bật khóc.
Thoải mái thật, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, vẫn là vòng tay các nàng dễ chịu, lại còn là ba nàng, đây là lần đầu hắn ôm ba người cùng lúc, nếu như có thể để họ ‘giao lưu’ cùng một chỗ, không biết sẽ có cảm giác như thế nào? Ai da…Lãnh Thần An, đừng chen vào nữa…
Những người khác mặc dù kích động, cũng muốn chạy tới ôm hoàng thượng, nhưng dù gì vẫn có giới hạn, vậy nên chỉ đứng một bên.
Lãnh Thiên Minh bước đến, quan sát mọi người.
“Chư vị, trong thời gian này mọi người vất vả rồi, trẫm cũng là bất đắc dĩ, khi tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở hải ngoại xa xôi, vậy nên mới trở về lâu như thế, có điều gần đây đã xảy ra chuyện gì, ta cơ bản đã nắm rõ, vậy nên ta tin rằng, chỉ cần có các vị ở đây, Hoa Hạ sẽ không gục ngã”.
Tề Dung nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Hoàng thượng, ta biết ngài sẽ không chết mà, lão thần thật sự quá đỗi vui mừng”.
“Cảm tạ tể tướng, hiện giờ chúng ta phải mau chóng điều tra rõ chuyện thích sát đại hoàng tử, gần một nửa trụ cột quốc gia bị tình nghi, nếu lôi tất cả xuống e sẽ gây ra đại loạn mất…”
Thành Thiên Khải, bách quan đang bị cấm túc trong trang viên, tin tức hoàng thượng chưa chết tựa như tiếng chuông giáng xuống, hàng ngàn quan viên hưng phấn lạ thường, lúc này, bọn họ nảy sinh một loại sùng bái khó giải thích đối với Lãnh Thiên Minh, họ tin rằng nếu hoàng thượng đã trở về, vậy nhất định sẽ điều tra rõ sự tình, trả lại trong sạch cho họ.
Hiên Vũ Huy đang nói chuyện với Hiên Vũ Diệu trong phiến điện.
“Không ngờ, khi nghe tin hoàng thượng chưa chết, ta lại không nén nổi vui mừng, có lẽ chúng ta quá hấp tấp, mới phạm phải sai lầm không thể cứu vãn như vậy”.
“Phải đó, nhị ca, kì thực ta luôn cảm thấy, Đại Lương có một vị hoàng đế như vậy là phúc của bách tính, chỉ có điều chúng ta lún quá sâu vào vũng lầy, không thể quay đầu nữa…”
“Ừm…nếu hoàng thượng đã quay lại, tất cả hãy để ngài xử lý, huynh đệ ta có thể yên tâm lên đường rồi”.
Khi Lãnh Thiên Minh đang thương nghị với các đại thần làm sao xử lý những chuyện gần đây, một tin mới lại truyền tới.
“Hoàng thượng, hai vị lão vương gia…tự sát rồi, đây là thứ bọn họ nhờ giao cho ngài”.
Lãnh Thiên Minh nhận lấy bức thư dày, trong lòng chấn kinh, Hiên Vũ Huy và Hiên Vũ Diệu đã làm sai điều gì? Thực ra không ai biết, hai vị lão vương gia cho đến khi chết, cũng chỉ là muốn giữ gìn huyết mạch chính thống của gia tộc, để ăn nói với liệt tổ liệt tông.
Mở thư.
Hoàng thượng:
Hai huynh đệ ta tội chết khó tránh, hôm nay tự giải quyết để đền bù cho những lỗi lầm của mình, hy vọng hoàng thượng tha cho người vô tội.
Danh sách kèm theo là danh sách Trường An Hội mà lão phu lập nên, tổng cộng sáu mươi tám người, chính là để một ngày khi Đại Lương gặp nạn, có thể giữ lại một tia hy vọng cuối cùng, mặc dù hiện giờ, Trường An Hội thực sự đã phạm sai lầm tày trời, nhưng cũng chẳng còn đường quay đầu hối cải.