“Hiện tại thiên hạ thái bình, vốn là thời điểm phồn hoa thịnh thế trước nay chưa từng có, rốt cuộc là ai quấy phá làm liên lụy đến chúng ta…”
“Haiz… đây là tội lớn, sẽ bị tru di cửu tộc đấy, ai dám đứng ra thừa nhận cơ chứ? Chỉ mong không liên lụy đến người nhà…”
Thành Thiên Khải, hoàng cung.
Mộ Như Tuyết và Hiên Vũ Ngọc Nhi nhanh chóng trở về cung, vừa về đến nơi, Mộ Như Tuyết lập tức chạy đến chỗ Tiểu Hoa.
Thân thể Tiểu Hoa đã hoàn toàn biến thành màu đen, cả người cắm đầy độc tiễn, vừa nhìn thấy, Mộ Như Tuyết há to miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, mà nhắm chặt hai mắt…
Nàng không kiềm được, khóc nấc lên, từ khi Lãnh Thiên Minh mất tích, nàng vẫn cố kiềm nén, nhưng bây giờ thì thật sự không nhịn nổi nữa. Hiên Vũ Ngọc Nhi đứng bên cạnh cũng rơi lệ.
Mộ Như Tuyết hô to: “Rốt cuộc là ai? Là ai?”
Bên cạnh, Tề Dung nói: “Không xác định được đó là ai, nhưng chắc chắn là người của hoàng tộc Hiên Vũ hoặc cựu thần của Đại Lương”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi nói: “Vì sao chứ? Vì sao bọn họ phải giết Thần An?”
“Đương nhiên là vì muốn nhị hoàng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi mắng to: “Ngôi vị hoàng đế, lại là vì ngôi vị hoàng đế. Trong mắt đám người này, ngoại trừ ngai vàng thì chẳng có chút nhân tính nào cả, bọn họ lại có thể xuống tay với một đứa bé chỉ mới vài tuổi?”
Mộ Như Tuyết đứng bên cạnh nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi, nói: “Ngọc Nhi, hiện tại muội là hoàng hậu, là người có quyền lên tiếng trong triều, muội định xử lý như thế nào?”
“Ta… tỷ tỷ, ta thật sự không biết nên xử lý như thế nào. Ta sẽ không xen vào, mọi việc giao cho tỷ quyết định, tuy nhiên… ta… ta không muốn tương lai của Thần An và Tinh Thần sẽ giống hai vị ca ca của ta”.
Mộ Như Tuyết nắm tay Hiên Vũ Ngọc Nhi, an ủi: “Yên tâm đi, sẽ không đâu, tương lai của chúng thế nào là do chúng ta quyết định, cũng giống như phụ hoàng và hai vị hoàng thúc của muội, ba anh em họ vẫn luôn hòa thuận, không phải sao?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi ngước nhìn Mộ Như Tuyết.
“Là hai người họ làm ư?”
Mộ Như Tuyết không nói, Tề Dung bên cạnh lại lên tiếng: “Với tình hình hiện tại thì hai bị lão vương gia có khả năng rất cao”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cắn răng nói: “Tỷ tỷ, ngươi cứ xử lý đi, ta sẽ không can thiệp”.
“Được, vậy ta sẽ đi gặp những người… muốn giết chồng và con của chúng ta”.
Ở cửa khẩu của con sông chảy ngang qua thành Trường An, ba hạm đội với gần 600 tàu chiến, cộng thêm số lượng tàu chiến được điều động tạm thời, tổng cộng có gần ngàn chiếc đang tìm kiếm dọc ra cửa biển.
Mệnh lệnh mà bọn họ nhận được rất đơn giản, tuần tra toàn bộ khu vực gần biển, dù chỉ là một tia hi vọng cũng không được phép từ bỏ. Tuy nhiên, rất nhiều người cho rằng làm vậy chỉ là lãng phí thời gian, bởi vì dù hoàng thượng có bị dạt ra biển thì e là thi thể cũng sẽ bị chìm hoặc bị cá ăn sạch mà thôi.
Nhưng không có bất kỳ ai dám lười biếng, bởi vì uy thế của hoàng thượng trong suy nghĩ của hải quân gần như sánh ngang với thần linh.
Bên trong trang viên được bao vây nghiêm ngặt tại thành Thiên Khải, Hiên Vũ Huy và Hiên Vũ Diệu bị nhốt riêng trong một tòa thiên điện.
Trong lúc hai người đang tự hỏi nên đối mặt với việc này như thế nào thì Mộ Như Tuyết đến…