“Nhan thúc, hiện giờ ta chưa thể nói được, đợi khi quay về Hoa Hạ, ta sẽ đích thân đến chào hỏi, tỏ rõ thân phận, nhưng mong thúc hãy tin ta, những gì ta bảo thúc làm, đều vì muốn tốt cho thúc và Nhan cô nương”.
Nhan Cương khẽ gật đầu…
Nhan Như Ý bên cạnh mỉm cười nói: “Lãnh công tử, ngươi không phải nhi tử của vị đại nhân nào đó trong triều chứ? Vậy khi quay về nhớ báo đáp chúng ta, phải mời ta tới chỗ ngươi làm khách, còn phải cảm tạ ta thật nhiều tiền…”
Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Được, ta nhất định sẽ mời cô nương đến nhà chơi…”
Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Đã hơn mười ngày, nhưng vẫn không phát hiện ra chút tung tích nào của hoàng thượng, tất cả mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì, chỉ là không ai dám lên tiếng…
Hiên Vũ Ngọc Nhi và Mộ Như Tuyết vẫn kiên quyết ở lại, hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Lúc này trong vương phủ Hiên Vũ Diệu, một kế hoạch mới đang được ấp ủ.
“Nhị ca, hoàng thượng chắc chắn bỏ mạng rồi, bây giờ chúng ta phải mau chóng tính bước tiếp theo, dù gì nhị hoàng tử còn nhỏ, Ngọc Nhi lại không hiểu chuyện, vạn nhất để đại hoàng tử bọn họ kế thừa đại thống, vậy tất cả những việc chúng ta làm đều vô ích”.
“Aiz…đáng lẽ hoàng thượng không xảy ra chuyện gì, đợi nhị hoàng tử thành niên, thiên hạ này chắc chắn sẽ là của nhị hoàng tử, giờ hoàng thượng không còn, vấn đề đã trở thành biến số bất định, nhưng dù sao đi nữa, đều phải giữ chắc kế vị cho nhị hoàng tử”.
“Thế nhưng hiện giờ nhị hoàng tử mới vừa chào đời, Ngọc Nhi trước giờ không bận tâm chuyện triều đường, đến cả hậu cung cũng nằm trong tay Mộ Như Tuyết, vạn nhất…”
“Không có vạn nhất, bất cứ ai ảnh hưởng đến việc nhị hoàng tử kế vị, đều không thể giữ”.
“Ý của nhị ca à…trừ khử đại hoàng tử?”
Hiên Vũ Huy gật đầu, nói: “Thiên hạ chỉ có thể có một chủ nhân, hai huynh đệ chúng ta, bắt buộc phải giữ gìn hy vọng cuối cùng của Đại Lương, nếu không nơi đây sẽ biến thành địa ngục, đồng thời ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn đại ca và liệt tổ liệt tông”.
“Nhưng mà, nếu đại hoàng tử xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ biết là do chúng ta làm”.
“Vậy thì sao? Đến lúc đó chỉ còn nhị hoàng tử mang long huyết, không lẽ đổi thành người khác, còn chúng ta…chết có há gì”.
“Phải…chúng ta nên bắt đầu sắp xếp thôi…”
Đại hoàng tử Lãnh Thần An đang được Tiểu Lan chăm sóc, tất cả mọi người đều không ngờ, hoàng thượng vừa mới xảy ra chuyện, một trận mưu sát đã lập tức nhắm vào đại hoàng tử, đây chính là thứ được gọi hoàng thất…
Nhưng muốn giết người trong hoàng cung thành Thiên Khải không phải một chuyện dễ dàng, huống hồ là giết đại hoàng tử, bởi vì cả hoàng cung đều là tâm phúc của hoàng thượng, vậy nên mưu sát hoàng tử, chắc chắn là con đường một đi không trở về…
Người khó chịu nhất bây giờ, có lẽ không ai khác ngoài Quản Cùng, nếu không phải vì hắn ta, hoàng thượng đã không đến thành Trường An, không bị thích sát, vậy nên tất cả đều bắt đầu từ hắn ta mà ra…
Quản Cùng vừa mới cử động được một chút, hay tin không thấy tung tích hoàng thượng, liền tự vả miệng mình một cái thật mạnh.