Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 508: Hoàng thượng bây giờ đã không thể bị lật đổ nữa rồi".








"Vâng..."



Vương phủ Hiên Vũ Diệu.



Hiên Vũ Diệu, Hiên Vũ Huy và cả mười mấy lão đại thần Đại Lương sắc mặt nghiêm trọng đang ngồi ở đó...





"Lão vương gia, đây là cơ hội của chúng ta khôi phục Đại Lương, đây không phải là mục đích mà chúng ta lập nên Trường An hội sao?"



"Đúng vậy, lão vương gia, đã năm ngày rồi, hoàng thượng không còn khả năng sống sót nữa rồi, đây là cơ hội mà ông trời trao cho chúng ta đó".



Hiên Vũ Huy đập xuống mặt bàn đến 'bốp' một cái.



"Im miệng... Trường An hội do ta thành lập ra không sai, mục đích của Trường An hội là cứu viện dân chúng Đại Lương, nhưng hiện nay... dân chúng Đại Lương đã sống sung sướng, chưa từng có một ngày khổ cực, lần hành sự này của chúng ta rốt cuộc là đang cứu bách tính hay là hại bách tính đây?



Hơn nữa, chỉ dựa vào chúng ta thì có bao nhiêu phần trăm thắng? Những cái khác không nói, chỉ riêng thành Thiên Khải thôi chúng ta cũng không thể đánh lại, càng chưa nói đến dân chúng khắp thiên hạ hiện nay quân dân một lòng, hoàng thượng bây giờ đã không thể bị lật đổ nữa rồi".



"Vậy chúng ta phải làm gì? Nếu như chúng ta không hành động, ngộ nhỡ bọn họ điều tra ra được thì chúng ta không còn đường sống nữa đâu..."



Hiên Vũ Diệu đứng lên.



"Các vị, ta đã phạm phải tội lớn rồi, hiện tại chỉ có dốc toàn lực phò tá Nhị hoàng tử đăng cơ, về phần các thành viên trong Trường An hội từ hôm nay không cho phép còn bất cứ liên hệ nào nữa, nếu như thật sự bị điều tra ra thì hai huynh đệ chúng ta sẽ gánh vác tất cả, không liên quan gì đến các ngươi".



Những người khác vừa nghe được lập tức đứng dậy.



"Lão vương gia..."



Hiên Vũ Huy cũng đứng lên.



"Ta hy vọng các vị hiểu rằng hiện giờ không giống như ngày trước nữa, Nhị hoàng tử chính là hy vọng của Đại Lương ta, bất kể hoàng thượng sống hay chết thì sau này các ngươi cũng phải dốc toàn lực phò tá Nhị hoàng tử, nếu như có người muốn làm việc trái ngược, không cần triều đình ra tay, ta sẽ giết chết từng người một".



Lãnh Thiên Minh đứng trên boong tàu, cuối cùng cũng có thời gian để suy nghĩ thật kỹ, từ lúc hắn đăng cơ đến nay đã tan nát con tim rồi, mỗi ngày lâm triều đối với một người thích ngủ nướng như hắn đúng là tra tấn...



Mỗi ngày đều thưởng thức mỹ vị trong thiên hạ, ăn nhiều rồi thì phải lập luyện... dù sao vẫn phải duy trì cơ thể khỏe đẹp này, đây là vốn liếng để sau này còn tán gái...



Điều quan trọng hơn là buổi tối còn phải vận động với ba vị phu nhân, ai bảo hắn trẻ, haiz... mệt chứ... đàn ông cũng mệt mà...



Nghĩ rồi nghĩ rồi, Lãnh Thiên Minh liền nhìn thấy Nhan Như Ý đi ra khỏi khoang thuyền, haiz... cô nương này không phải rất được sao, có thể biến thành người của mình, nhưng không thể dựa vào thân phận mà phải dựa vào gương mặt anh tuấn và tài hoa của bản thân mới được, lấy đức thu phục người mới là chính đạo...



"Lãnh công tử, ngươi đang nhìn gì vậy?"



"Nhìn cô đó...", Lãnh Thiên Minh bất giác nói.



"A..."



Nhan Như Ý sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, tên này cũng thẳng thắn quá rồi.



"Nhìn ta làm gì? Chuẩn bị... ăn cơm thôi..."



Nói xong Nhan Như Ý liền quay đầu chạy về khoang thuyền.