“Trần Lâm, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không tấn công?"
“Tướng quân, đám phản tặc kia nói… Hoàng thượng… ở bên kia... chúng ta…”
“Linh tinh, ngươi nghĩ tướng quân bị điên sao? Nếu Hoàng thượng ở bên kia, ai dám hạ lệnh tấn công? Đám phản tặc đó chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi”.
Trần Lâm suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng phải. Sao Hoàng thượng có thể ở đây, tướng quân sao lại đi tấn công Hoàng thượng!?
“Đội hỏa tiễn… chuẩn bị…”
“Bắn ba đợt… bắn!”
“Pằng… pằng… pằng…”
Cuối cùng, đội hỏa tiễn vẫn phát động tấn công. Trong nháy mắt, những người cấm quân đứng ở hàng đầu lũ lượt bị bắn gục.
“Tạo thành tường người…kéo dài thời gian, bảo vệ Hoàng thượng”.
Cấm quân bắt đầu xếp thành từng hàng từng hàng một, như vậy có thể khiến sức công kích giảm xuống thấp nhất. Nhưng điều này cũng có nghĩa những người đứng ở hàng đầu chắc chắn sẽ chết.
Hàng ngàn cấm quân này hầu như đều là binh sĩ lâu năm của Hắc Kỳ quân, theo Lãnh Thiên Minh từ Đông Hải đến tận đây. Trong lòng bọn họ, vị trí của Lãnh Thiên Minh là không thể thay thế. Lúc này, điều mà bọn họ có thể làm là hy sinh vì Hoàng thượng.
Lãnh Thiên Minh đứng ở phía đằng sau, nghe thấy tiếng súng vang lên, không hề dám tin vào tai mình, kẻ địch còn có cả súng?
Đội hỏa tiễn của Hoa Hạ được chọn lọc rất nghiêm khắc, hơn nữa, mỗi lần bắt đầu huấn luyện tân binh, Lãnh Thiên Minh đều sẽ đích thân tham gia, mục đích là nắm chắc những lưỡi dao sắc bén này trong tay.
Lãnh Thiên Minh hiểu rõ, cứ tiếp tục như này, bản thân hắn và cấm quân đều không có đường sống. chi bằng liều một phen nhảy xuống sông. Bởi vì mọi chuyện đã tới nước này, đám người kia không thể bỏ qua cho hắn.
Trương Thông đứng từ trên cao nhìn xuống, thấy cấm quân liên tiếp tháo lui, cuối cùng cũng nở một nụ cười, chỉ cần Hoàng thượng chết, mấy lão già ở bên trên chỉ có thể làm theo kế hoạch ban đầu. Đến khi ấy bản thân không những vô tội mà ngược lại còn lập công. Nhưng ngay khoảnh khắc này, một cảnh tượng khiến hắn ta há mồm trợn mắt diễn ra, cấm quân giơ cờ trắng…
Gì cơ? Cấm quân đầu hàng? Không đúng, có vấn đề… Không thể để binh sĩ nhìn thấy Hoàng thượng, nếu thực sự có người biết mặt Hoàng thượng, vậy sẽ gặp rắc rối lớn…
Thấy phản tặc đầu hàng, đội hỏa tiễn lập tức ngừng tấn công. Lúc này, cấm quân không còn sót lại nhiều người nữa. Ngay lập tức, một chàng trai ăn mặc sang trọng bước ra khỏi vòng vây của đội cấm quân.
“Không phải ta muốn đầu hàng, bởi vì Hắc Kỳ quân không có hai chữ đầu hàng. Ta chỉ muốn hỏi một câu, sao các ngươi lại muốn giết trẫm, cố ý mưu phản sao? Hay các ngươi vốn không biết chuyện gì?”
Trú quân ngỡ ngàng nhìn người thiếu niên, hắn ta vừa nói bản thân là hoàng thượng? Sao có thể?
Lúc này, Trương Thông cũng vội vàng đi tới.
“Tiếp tục tấn công, ai cho các ngươi ngừng lại?”
“Ha ha ha…”