Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 495: Vẫn chưa biết chúng ta đâu nhỉ?”  






“Vậy chúng ta hoàn toàn không cần sợ hãi, sợi dây Phúc An Sơn đã bị chặt đứt, Quản Cùng chết là cái chắc, chúng ta chỉ cần án binh bất động chờ hoàng thượng rời đi, thành Trường An không phải thiên hạ của ta hay sao”.







“Nhưng cũng hy vọng như thế, mong rằng ngươi hiểu, nếu Hoàng thượng đã bảo ta đến thăm dò ngươi thì ngươi tốt nhất đừng để lộ sơ hở, nếu không chỉ có thể trở thành người bị bỏ rơi”.





“Thuộc hạ hiểu…”



“Vậy thì tốt, kiềm chế người của ngươi, nếu lại gây loạn nữa thì mọi người đều sẽ gặp tai họa, ta sẽ dẫn Ám Ảnh về trước, hắn đã không thể ở lại đây được nữa”.



Đợi Hiên Vũ Diệu rời đi, Trương Thông đấm một cú lên bàn: Hoàng tộc, hừ… đây chính là thứ gọi là quý tộc Hoàng gia, trong mắt các ngươi, có lẽ những người như bọn ta mãi mãi chỉ là một con chó biết nghe lời nhỉ, còn chưa xảy ra chuyện đã muốn vứt bỏ, đúng là uổng công bọn ta làm nhiều việc cho Trường An hội nhiều năm như thế.



Đúng lúc này một tên thủ hạ chạy vào.



“Tướng quân… xảy ra chuyện lớn rồi…”



“Sao thế?”



“Quản Cùng chưa chết… được cứu sống rồi…”



“Cái gì? Sao có thể, Ám Ảnh chưa từng thất bại, sao Quản Cùng có thể chưa chết được?”



“Nghe nói… Hoàng thượng tìm một tên điên… cứu sống hắn ta…”



Trương Thông ngây dại đứng đó, trán toát đầy mồ hôi.



“Tướng quân, Quản Cùng này chắc hẳn chỉ tra ra được núi Phúc An, vẫn chưa biết chúng ta đâu nhỉ?”



“Ngươi không biết gì cả… cho dù hắn ta có điều tra ra được chúng ta hay không thì chỉ cần hắn ta chưa chết, đám người bên trên sẽ không để chúng ta sống. Với chúng, dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi cũng phải tiêu diệt triệt để”.



“Vậy… vậy phải làm sao?”



“Làm sao? Chỉ có thể cược mạng của mình một lần vậy…”



Quản Cùng được cứu, tâm trạng Lãnh Thiên Minh cũng tốt hơn nhiều. Mặc dù thành Trường An ẩn giấu rất nhiều bí mật, Quản Cùng cũng chưa chắc đã biết, nhưng ít nhất thần tử trung thành vẫn còn, những bí mật đó sớm muộn gì cũng sẽ bị đào ra.



“Tân Cửu, ông nghĩ thành Trường An rốt cuộc có bí mật gì? Một tri phủ cứ thế bị giết”.



“Thần không dám khẳng định chuyện này, nhưng một tri phủ đã bị bỏ rơi như thế thì những thế lực phía sau chắc hẳn rất lớn mạnh, còn rốt cuộc họ đang làm gì, có bí mật gì mà không thể cho người ta biết được”.



“Ừ, ông nói rất có lý, chỉ sợ người này là vì tiền nên dám làm mọi chuyện, nhưng càng đáng sợ hơn là dám làm mọi chuyện nhưng lại không phải vì tiền…”



Tân Cửu khó hiểu.



“Hoàng thượng… ý gì ạ?”



“Ta lo chuyện này sẽ liên lụy quá rộng, cuối cùng không thể giải quyết được nên ta định không điều tra nữa”.



“Không điều tra? Đây… đây là tại sao?”



“Ta cũng không rõ, chỉ là cảm giác, có lẽ ta nghĩ quá nhiều, mọi chuyện cứ đợi Quản Cùng bình phục rồi hẵng tính”.

Bên dưới một xưởng nhuộm cực lớn ở thành Trường An có một căn phòng bí mật, Trương Thông và năm, sáu mươi người đang ngồi bên trong.