Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 490: "Ta nói chuyện hắn có nghe thấy không?"  







Lãnh Thiên Minh bắt đầu rơi vào trầm tư, với tình hình trước mắt có lẽ quân đội có tham gia vào, chỉ là không biết là thủ thành bên trong hay đóng quân bên ngoài thành, còn cả lão vương gia Hiên Vũ Diệu nữa, liệu ông ta có biết chuyện này không, thậm chí có dính líu đến không? Dù sao ở thời đại này, một vương gia cho dù không có chức vụ gì thì quyền lực của ông ta vẫn rất lớn, xem ra ta phải đến gặp vị hoàng thúc này rồi...





Trên bầu trời, Lý Hoa Đà lần đầu tiên ngồi khinh khí cầu và đồ nhi Tiểu Ma Tử của ông ta đều tỏ ra hết sức hưng phấn, thậm chí trong lúc nghỉ ngơi giữa đường cũng không muốn xuống.



Lại nói tại sao lại gọi đồ nhi của ông ta là Tiểu Ma Tử, đó hoàn toàn là vì từ nhỏ đã mắc bệnh đậu mùa, bị rỗ khắp mặt nên bị phụ mẫu vứt bỏ, may mà được Lý Hoa Đà phát hiện nhặt về, còn trị cho khỏi bệnh, từ đó liền đi theo Lý Hoa Đà học y.



"Sư phụ, người nói xem lần này chúng ta nếu như trị khỏi bệnh cho Quản đại nhân thì hoàng thượng có thưởng cho chúng ta không?"



"Ranh con, người còn chưa gặp đã nghĩ đến chuyện tốt, Quản đại nhân này có thể kiên trì được đến lúc chúng ta tới hay không cũng còn là vấn đề ấy chứ".



"A... không thể chứ! Ngài ấy tuyệt đối đừng chết khi chúng ta còn chưa kịp tới".



"Haiz... dựa vào những gì bọn họ nói thì Quản đại nhân này bị nội thương, ngũ tạng bị thương ắt sẽ tắc nghẽn máu huyết, nếu như không thể kịp thời khơi thông thì sống không bằng chết, trừ kẻ điên là ta đây thì e rằng không ai dám phẫu thuật chích máu cho hắn ta, về phần hắn ta có thể kiên trì đợi được chúng ta đến hay không thì phải xem ý trời rồi..."



Lãnh Thiên Minh lại đến phòng của Quản Cùng, mấy thầy thuốc đang cho Quản Cùng uống các lại bổ dược kéo dài mạng sống, Lãnh Thiên Minh biết thế này cũng vô ích nhưng hiện tại chỉ có thể làm vậy.



Lãnh Thiên Minh nhìn về phía Quản Cùng, hô hấp của hắn ta đã càng ngày càng nặng nề, rõ ràng không chống cự nổi nữa rồi.



"Ta nói chuyện hắn có nghe thấy không?"



"Có thể ạ, đại não của Quản đại nhân có lẽ vẫn tỉnh táo, chỉ là nội tạng tổn thương, mất máu quá nhiều nên đã không còn bất cứ sức lực nào nữa".



Lãnh Thiên Minh thở dài rồi nói: "Quản Cùng, nếu như khanh có thể nghe thấy thì khanh nghe kỹ cho trẫm đây, trẫm không cho phép khanh chết, trẫm đã tìm thầy thuốc cho khanh rồi, đoán chừng tối nay là sẽ tới nơi, cho nên khanh nhất định phải kiên trì, dù sao tên ngốc giống như khanh... không, quan tốt như khanh cũng không còn nhiều nữa.



Chỉ cần khanh kiên trì tiếp, vượt qua kiếp nạn này thì trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho khanh, suốt bao lâu nay để khanh một mình đối mặt với bọn tham nhũng khắp thiên hạ là sơ suất của trẫm rồi...



Khanh nghe thấy được không? Nhất định phải kiên trì, nếu cứ thế này mà chết thì khanh có cam tâm không? Phải biết rằng khanh vẫn còn là một xử nam đó, đến phụ nữ còn chưa từng đụng vào, đáng tiếc biết bao, chỉ cần lần này khanh có thể sống tiếp, trẫm sẽ đích thân dẫn khanh đi tìm nữ nhân, thế nào?"



Quản Cùng đang trong hôn mê nghe được những lời hoàng thượng nói thì vô cùng kích động, đốt cháy lên niềm tin sống tiếp, nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng lại không kiềm chế được gào thét trong lòng... thích khách à.. giết chết ta đi...



Mấy đại phu xung quanh nghe thấy hoàng thượng nói vậy phía trước, vô cùng cảm động lòng người, ai ai cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt, nhưng không ngờ hoàng thượng vừa chuyển đề tài liền suýt nữa khiến mọi người chấn động mà ngã quỵ...



Hoàng thượng lại nói với thần tử của mình rằng trẫm sẽ đích thân dẫn khanh đi tìm nữ nhân ư? Mặc dù không biết lời hoàng thượng nói có tác dụng hay không nhưng hô hấp của Quản đại nhân rõ ràng có sức lực hơn rồi... chỉ là tất cả mọi người đều không biết đó là do tức quá mà ra...

Tại một thái ấp rộng lớn thành Trường An, các loại lầu ốc đại điện, núi giả san sát, diện tích ước chừng vượt qua hai ngàn năm trăm mẫu, trong đó chỉ riêng quân đội tư nhân đã gần ngàn người, nghiễm nhiên là một hoàng cung mê người, nơi này chính là vương phủ tại thành Trường An của lão vương gia Hiên Vũ Diệu.