"Tướng quân, chúng ta có lỗi với người".
Nháy mắt, đám thích khách vừa nãy còn cười nói liền gào khóc thảm thiết chửi rủa...
Lãnh Thiên Minh lắc đầu, cười nói: "Tiễn chúng lên đường đi..."
Ba Nhĩ Đồ, thành A Nhĩ Đơn.
Hai bên sườn nam bắc Ba Nhĩ Đồ đã tập kết gần trăm vạn đại quân, chuẩn bị triển khai tấn công với quân Hắc Kỳ.
"Tiến công... những dũng sĩ của Ba Nhĩ Đồ vĩ đại, tiến lên..."
Từng đội hình sát cánh nhau khổng lồ dàn hàng đi về phía trận địa của quân Hắc Kỳ, đối với những binh lính này mà nói, bọn họ căn bản không biết thứ đang đón chờ mình tiếp theo sẽ là gì, nhưng bọn họ biết đây là trận chiến tranh không có đường lui, một khi bại trận là sẽ vong quốc...
Hai bên sườn nam bắc đều là 10 vạn quân Hắc kỳ, chiến đấu với gần 50 vạn quân Ba Nhĩ Đồ, khiến ai nhìn cũng đều cho rằng là trận chiến nghiêng về một bên.
Mà trên thực tế cũng đúng như vậy, chỉ có điều là nghiêng về bên phía quân Hắc Kỳ có số người ít hơn, đội súng kíp 20 vạn quân toàn bộ được trang bị vũ khí, 400 khinh khí cầu chở đầy hỏa dược, gần ngàn khẩu đại bác, còn có hàng trăm súng máy sáu nòng đặc chế.
Đối mặt với đại quân trăm vạn áp sát này, trong lòng quân Hắc Kỳ chỉ có một câu: "Ta căn bản không hề sợ..."
Chiến dịch nổi tiếng trong lịch sử, Ba Nhĩ Đồ bị thảm sát lớn sắp xảy ra...
Gần 100 vạn người ngựa đến từ hai phía nam bắc gần như đã là toàn bộ binh lực của vương triều Ba Nhĩ Đồ.
Các triều đại của Ba Nhĩ Đồ đã dốc hết tinh lực và kim tiền vào việc xây dựng hạm đội, lấy đó làm công cụ xâm lược bốn phương, có lẽ bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được có một ngày hạm đội của mình sẽ bị tiêu diệt, quốc thổ của mình sẽ bị xâm lăng...
Nếu nói quân đội Ba Nhĩ Đồ không có năng lực chiến đấu là hoàn toàn không thể, phương trận La Mã điển hình có thể nói đã đạt đến đỉnh cao trong thời đại vũ khí lạnh rồi, nếu trách thì chỉ có thể trách bọn họ đã gặp phải một đối thủ không thể giải quyết mà thôi...
Đại trướng trung quân Ba Nhĩ Đồ.
Chủ soái thống lĩnh chiến dịch lần này của Ba Nhĩ Đồ là một lão tướng 60 tuổi tên Bỉ Đặc Hưu Tư, ông ta sớm đã rời khỏi chính quyền nhiều năm, dưới sự khẩn cầu của quốc vương mới đồng ý xuất chiến, ông ta xưa nay vốn phản đối việc xâm lược, tàn sát tùy tiện bách tính nước khác.
Do ông ta biết, thiên đạo luân hồi, kẻ giết người cuối cùng cũng sẽ bị giết, nhưng điều mà ông ta không biết đó là ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nhìn mọi người trong đại trướng trung quân.
Bỉ Đặc Hưu Tư nói: "Vừa nãy đã nhận được thư từ phía nam, bên đó đã hoàn thành tập kết, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để phát động tiến công, nghe nói người trung nguyên có vũ khí có thể tấn công từ trên trời mà chúng ta hoàn toàn không hề có khả năng đánh trả, cho nên trận chiến này chúng ta chắc chắn sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có liều chết chiến đấu thôi".
"Nguyên soái yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, cho dù vũ khí của người trung nguyên đó tiên tiến thì đã sao? Nhân số của chúng ta gấp năm lần chúng, tin rằng chúng ta chắc chắn có thể dành được thắng lợi".
Bỉ Đặc Hưu Tư trầm mặc một lát rồi nói: "Chỉ sợ chúng sẽ núp trong thành đợi quân chi viện, như vậy thì việc tiến công của chúng ta sẽ gặp phải hạn chế rất lớn, mà hải vực xung quanh đã thất thế rồi, một khi kéo dài chiến tranh thì tỉ lệ chiến thắng của chúng ta sẽ càng ngày càng thấp".
"Báo..."
Một binh lính chạy vào hô lên: "Nguyên soái, kẻ địch đã xếp hàng toàn bộ ở ngoài thành, chuẩn bị nghênh chiến".
"Cái gì?"
Tất cả mọi người trong đại trướng đều tỏ ra không dám tin, bọn họ lại từ bỏ thành trì, ra khỏi thành tác chiến, người trung nguyên này có phần quá tự tin rồi nhỉ.
"Đây là cơ hội, truyền lệnh toàn quân khởi xướng tổng tấn công, không thể cho chúng quay về".
"Ba... ba... ba"
Quân đội ở hai phía nam bắc Ba Nhĩ Đồ đồng thời phát động tấn công với quân Hắc Kỳ, đội hình san sát nhau khổng lồ đó từ xa nhìn lại rất có khí thế...
"Tấn công, duy trì đội hình... không được loạn... kẻ nào rút lui sẽ chết..."