Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 459: tên súc sinh này xứng đáng chịu ngàn vạn đao”.  






“Vậy ư?”



“Vậy đó…”



“Rất tốt, ngươi hãy chờ bọn ta đáp tạ đi”.





Lí Đăng Huân sợ mất mật, hắn ta quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin…



“Ta…ta có tiền, có vàng bạc, các ngươi tha cho ta đi, ta sẽ giao nộp tất cả tài sản…”



Tướng lĩnh Hắc Kỳ quân mỉm cười, nói: “Được thôi”.



Rất nhanh, hơn chục rương châu báu đã được đem lên, vị tướng lĩnh kia không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lí Đăng Huân, một lúc sau, mấy chục thiếu nữ cũng được cứu ra ngoài đại điện, tất cả bọn họ đều quỳ xuống, bật khóc lớn…



“Đa tạ quan gia, không ngờ triều đình lại tới đây cứu chúng ta, chúng ta đã chuẩn bị tâm lý chết từ lâu lắm rồi…”



Tướng lĩnh Hắc Kỳ quân nhìn những thiếu nữ y phục tả tơi, khắp người đầy vết thương, hai mắt dần đỏ ngầu.



“Các cô nương đừng sợ, ta phụng mệnh hoàng thượng viễn chinh Ba Nhĩ Đồ chính là để giải cứu mọi người, từ nay trở đi, mọi người đã an toàn, rất nhanh sẽ được quay về nhà”.



Mấy chục cô nương vừa mừng rỡ vừa tức giận, mừng vì bản thân đã được cứu, tức giận vì thấy tên Lí Đăng Huân vẫn còn sống.



“Quan gia định xử lý tên súc sinh này như thế nào, không định tha cho hắn ta chứ?”



“Đương nhiên là không, phụng mệnh tướng quân, phàm là kẻ ngược đãi bách tính Di Châu, giết không nương tay”.



“Không, một đao giết hắn ta là quá hời, tên súc sinh này xứng đáng chịu ngàn vạn đao”.



Từ thái độ và ngữ khí của những cô gái, không khó tưởng tượng ra, rốt cuộc họ đã phải trải qua những gì.



“Ngàn vạn đao? Hay, ta sẽ làm theo chủ ý của các cô nương, người đâu, đem tên đầu heo này treo lên quảng trường, tìm một người có tay nghề, lăng trì hắn ta”.



Lí Đăng Huân trông thấy đám binh sĩ xông tới, nhưng không biết bọn họ vừa nói gì, cho đến khi tới quảng trường A Nhĩ Đơn, hắn ta mới phát hiện, ngoại trừ bản thân bị trói vào cột đá, những người khác đều ngồi xổm trên mặt đất, lúc này binh sĩ và những bách tính từng bị bắt đều đang hiếu kỳ quan sát hắn ta…



“Ai da, ngươi xem, có tiền đúng là khác biệt, làm tù binh cũng được đứng, chúng ta thì phải ngồi xổm dưới đất, mệt chết mất…”



“Chứ gì nữa, đám người Trung Nguyên cũng yêu tiền mà, chắc chắn Lí Đăng Huân đã mua chuộc chúng, cho nên phải chăm sóc”.



Đại khái là lời nào cũng có, nhưng đừng vội, bởi vì rất nhanh sau đó, bọn họ liền chứng kiến Lí Đăng Huân rốt cuộc được chăm sóc như thế nào.



Một người hành hình cầm thanh đoản đao, bước đến trung tâm quảng trường, nhìn cái đầu không khác gì đầu heo của Lí Đăng Huân, mỉm cười: “Ừm, không tệ, nhiều thịt như thế này, có thể giúp ta luyện tay nghề”.



Dứt lời liền lấy một chiếc hòm ra, Lí Đăng Huân không hiểu chuẩn bị làm gì, chỉ biết cười ngây ngô, nhưng khi chiếc hòm bật mở, hắn ta mới trắng mắt, bên trong có đủ loại dao lớn bé khác nhau…



“Ngươi…ngươi muốn làm gì?”







Người hành hình không hiểu Lí Đăng Huân nói gì, chỉ bận rộn chuẩn bị, vô số tù binh xung quanh cũng đều ngước lên quan sát.



Người hành hình dùng dao rạch phăng y phục của Lí Đăng Huân, phô bày cơ thể phì phiêu của hắn ta, sau đó, cầm một con dao mỏng như cánh ve lên…



Lí Đăng Huân thất kinh, không ngừng kêu gào thảm thiết.



Người hành hình cười, nói: “Cấp ngũ mễ, tử mại áo…”



Lí Đăng Huân ngẩn người, sau đó lập tức phối hợp mỉm cười.

“Hê hê…hê hê…, ai da…fu*k…”