Cùng với một loạt âm thanh chói tai vang vọng trên bầu trời, vô số tàu chiến vận binh cực lớn xuất hiện phía chân trời. Chiến tranh vốn không có thời gian để đắn đo, bọn họ còn chưa kịp đau lòng thì đã phải xốc lại tinh thần, bởi vì trước khi đại quân của địch đến, Hắc Kỳ Quân phải nhanh chóng đổ bộ lên đất liền, đứng vững gót chân.
“Lệnh cho khinh khí cầu phá hủy trận địa ven biển của địch, Hắc Kỳ Quân nhanh chóng lên đất liền”.
Những chiếc tàu chiến khổng lồ có hình dạng quái đản lần lượt cập bến, mũi tàu nhanh chóng mở ra, vô số binh sĩ mặc áo giáp Hắc Kim từ bên trong vọt ra, bên cạnh đó còn có pháo binh gấp rút đẩy pháo lên bờ.
“Toàn thể binh lính Đội I nhánh chóng tập kết, hành quân vào đất liền. Phá hủy toàn bộ thành trấn dọc đường, tất cả những kẻ phản kháng… giết không tha!”
Nhiệm vụ của năm vạn binh sĩ Đội I chính là nhanh chóng tiến đến A Nhĩ Đơn, thành thị lớn nhất của vương triều Ba Nhĩ Đồ, chia cắt lãnh thổ Ba Nhĩ Đồ thành hai phần.
Dân chúng Ba Nhĩ Đồ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí bọn họ còn cho rằng có vị thân vương nào đó muốn tạo phản.
Khi đại quân Hắc Kỳ Quân đi qua, rất nhiều dân chúng phấn khích đổ xuống đường quan sát, mãi cho đến khi một âm thanh sứt sẹo vang lên.
“Nữu đãng…”
Dân chúng ngơ ngác, ngươi đang nói gì vậy hả?
“Nữu đãng… không giết”.
Binh sĩ kia đã mất hết kiên nhẫn, bèn bắn một phát, tiễn người đang đứng ngay trước mặt mình lên thiên đường. Lúc này, mọi người mới có phản ứng, lập tức quỳ xuống.
Binh sĩ Hắc Kỳ Quân hài lòng gật đầu: “Lui 5 mét, ngoan cố… chết…”
Cứ thế, trong khi dân Ba Nhĩ Đồ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bọn họ đã phải chấp nhận một sự thật tàn khốc.
“Hả… chúng ta bị bắt làm tù binh rồi à?”
Lý Đăng Huân, ông chủ giàu có nhất thành A Nhĩ Đơn, hiện đang trái ôm phải ấp, hết sức thích thú.
Tên Lý Đăng Huân này chính là loại cặn bã điển hình, thân thể béo ú, trên mặt có mấy cái nốt ruồi cực to, vừa nhìn đã khiến người ta buồn nôn. Hắn ta đã mua một lượng lớn thiếu nữ Di Châu thông qua Mạc Nhĩ, những thiếu nữ này bị hắn ta biến thành đồ chơi, thậm chí có nhiều người đã bị ngược đãi đến chết.
Khi đại quân Hắc Kỳ Quân đi đến bên dưới thành A Nhĩ Đơn, cửa thành vẫn còn để mở. Nhìn thấy vô số khinh khí cầu che kín bầu trời, người dân Ba Nhĩ Đồ không hề hoảng sợ, thậm chí có rất nhiều người đã quỳ xuống bái lạy.
“Ôi, chúa vạn năng, xin người hãy phù hộ cho chúng ta phát tài”.
“Chúa ơi, đó là cái gì vậy? Là thần tích sao? Là thượng đế à? Thượng đế, xin ngài hãy ban cho ta sức mạnh, để ta trở thành dũng sĩ… xuyên đêm…”
Ồ… nếu thượng đế thật sự nghe được những lời này, chắc chắn ngài ấy sẽ đáp ứng ngươi, biến ngươi thành một con lừa.
Đương nhiên, những giáo đồ thành kín này cũng nhanh chóng nhận được hồi đáp từ “thượng đế”. Một lượng lớn thùng thuốc nổ được thả xuống, tiễn bọn họ đến thiên đường tham gia phỏng vấn.
Không có do dự, cũng không có bất kỳ lời tuyên chiến nào, càng không có chiến thuật, khinh khí cầu trực tiếp oanh tạc tường thành A Nhĩ Đơn, cổng thành còn chưa kịp đóng thì vô số binh lính thuộc đội súng kíp của Hắc Kỳ Quân đã xông thẳng vào.
Đội súng kíp của Hắc Kỳ Quân tiền hành càn quét khắp tòa thành với chiến thuật ba ba.
Ba người hợp thành một đội, giúp nhau quan sát phía sau. Ba tổ sẽ là một tiểu đội, hỗ trợ lẫn nhau trong phạm vi gần. Ba tiểu đội sẽ có một đội trưởng làm công tác cân đối.
“Nổ súng…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…: