“Hải Nương, muội đừng đi”.
“Đúng, một đám đàn ông bọn ta ở đây, sao lại để muội đi được chứ!?”
Hải Nương cười nói: “Trong số các ngươi, ai có kinh nghiệm phong phú hơn ta? Mục đích của nhiệm vụ lần này không phải tiêu diệt quân địch mà chỉ là nghĩ cách dẫn dụ quân chủ lực của bọn chúng ra, phải lựa được địa điểm và thời khắc rút lui tốt nhất, tất cả những điều này đều cần một người có kinh nghiệm dày dạn trên chiến trường, vậy nên ta đi là hợp lý nhất”.
Tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì những gì Hải Nương nói đều rất chính xác. Đây là nhiệm vụ liên quan tới sự thành bại của toàn bộ cuộc chiến, nếu không phải người có kinh nghiệm chiến đấu trên biển phong phú, sao có thể đảm nhận trọng trách này chứ, ngoại trừ Trình Khai Sơn, chỉ còn mỗi Hải Nương là phù hợp thôi.
“Trình đại ca, để muội đi đi”.
Trình Khai Sơn đanh mặt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ta chỉ có thể cho muội hai mươi thuyền chiến bọc giáp cùng với hai trăm thuyền hộ tống, đây đã là giới hạn của chúng ta rồi. Những thuyền chiến còn lại buộc phải bảo đảm an toàn cho khinh khí cầu, bởi vì khinh khí cầu không được phép xảy ra vấn đề, muội hiểu chứ?”
Hải Nương mỉm cười gật đầu: “Muội hiểu”.
Màn đêm trên biển như có một sức hút đặc biệt, ánh trăng sáng phản chiếu trên mặt biển, vừa rực sáng lại vừa thần bí.
Ngoài khơi bờ biển Ba Nhĩ Đồ, hai trăm thuyền chiến của Hoa Hạ dần dần tiến tới, trên mỗi thuyền chiến đều có một chiếc cỏ ba lá vô cùng bắt mắt, đó là biểu tượng của hải quân Hoa Hạ, vì người nhà, vì hy vọng mà chiến đấu.
“Tấn công…”
Chủ lực hải quân của Hoa Hạ lập tức truyền lệnh tấn công, vài trăm khẩu pháo bỗng nã liên tục về phía cửa cảng Ba Nhĩ Đồ, ánh lửa sáng rực trời. Những sĩ binh vừa mới đóng quân tại đây có nằm mơ cũng không ngờ rằng đám người Hoa Hạ tới thật rồi, hơn nữa tới rất nhanh…
“Nhắm ngay vị trí bờ biển”.
“Ầm… ầm… ầm…”
Vì không có phòng bị nên các binh sĩ Ba Nhĩ Đồ thương vong nặng nề, ngay lập tức, trận địa phòng thủ ven biển đã khai hỏa đáp trả, thế nhưng với số lượng pháo ít đến đáng thương kia thì không thể nào ngăn cản nổi thế công của mấy trăm khẩu pháo. Chẳng mấy chốc, bờ biển đã rơi vào tay địch.
Nhìn quân địch bỏ chạy tán loạn, Hải Nương cắn răng nói: “Lên bờ, phát động tiến công các thôn làng và thành trì dọc theo bờ biển”.
Binh sĩ bên cạnh ngẩn ra vài giây, sau đó hô to: “Rõ!”
Hai trăm chiếc chiến hạm xuôi theo vùng duyên hải Ba Nhĩ Đồ, điên cồng oanh tạc các thôn làng và thành trì ven biển. Hải Nương biết chỉ có làm vậy mới có thể khơi dậy quyết tâm vây quét Ba Nhĩ Đồ của mình, hơn nữa, loại chuyện như thế này nhất định phải do chính nàng ta làm. Vì Hoa Hạ, cũng vì Trình Khai Sơn, cứ để nàng ta gánh vác những tội danh này…
Tin tức hải quân Hoa Hạ xâm lược nhanh chóng truyền đến hoàng cung.
“Bệ hạ, đám người Trung Nguyên kia đúng là kiêu ngạo, chúng chỉ có hơn 200 chiến hạm mà lại dám công khai xâm phạm chúng ta. Quả thật không xem chúng ta ra gì mà!”
“Đúng, người Trung Nguyên vô sỉ, lại có thể làm ra chuyện đồ sát dân thường, đúng là mất hết nhân tính!”
Cổ Đức đệ nhị tỏ vẻ khó có thể tin được.
“Người Trung Nguyên chỉ phái có hơn 200 chiến hạm mà lại dám tiến công Ba Nhĩ Đồ ta à?”
“Đúng vậy, bệ hạ, theo như trinh sát của chúng ta, quân địch chỉ có hơn 200 chiến hạm, hơn nữa phần lớn là loại nhỏ, đúng là nực cười!”