Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 447: “Xuất phát…”  




Từng hàng chiến thuyền loại mới, vài trăm khinh khí cầu đỗ ở bên trên, vô số tàu bọc thép, tàu hộ tống, tàu vận chuyển vật tư và tàu chở lính cỡ lớn đều đã xếp hàng ngay ngắn ở đó, kéo dài vô tận.



Lãnh Thiên Minh đi theo Gấu đại đến nơi cao nhất ở bến cảng, nhìn xuống đại quân đang đợi xuất chinh, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác không nói nên lời, là tự hào? Cô đơn? Bi thương? Hay là cảm thán?



Bản thân Lãnh Thiên Minh cũng không rõ, nhưng hắn biết một điều, những sĩ binh sắp ra trận này, rất nhiều người ngang tầm tuổi hắn, hiện giờ bọn họ vì tham vọng của hắn mà phải đi theo một con đường không biết trước tương lai. Rốt cuộc là bọn họ thay đổi vận hắn hay hắn thay đổi vận mệnh của bọn họ?





“Hoàng thượng, đại quân đã xếp thành hàng, mời hoàng thượng hạ lệnh xuất chinh!”, Trình Khai Sơn lớn tiếng nói.



Lãnh Thiên Minh im lặng một hồi, hét lớn: “Các ngươi có nhìn thấy vô số chiến thuyền đậu trên mặt biển không? Đó chính là bức tường thành kiên cố nhất của Hoa Hạ chúng ta. Hàng ngàn năm qua, vương triều Trung Nguyên bị vô số kẻ địch xâm chiếm, khiến hàng ngàn hàng vạn cha mẹ của bách tính bị tàn sát, vợ con phải làm nô dịch”.



“Chúng ta từng thử dùng tấm lòng khoan dung của mình để bao dung thiên hạ rất nhiều lần, nhưng đổi lại chỉ là sự tổn thương hết lần này tới lần khác. Vậy nên ta hy vọng, đại quân có thể nhìn rõ được thế giới này, trước nay chưa bao giờ tồn tại sự công bằng. Cái được gọi là chân lý chỉ là vũ khí lừa gạt thiên hạ của kẻ mạnh, muốn công bằng, muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào đao kiếm trong tay mà giành lấy…”



“Hôm nay, các ngươi chuẩn bị bước một chân ra khỏi Hoa Hạ, ngày mai sẽ có càng nhiều người, càng nhiều chiến thuyền rời đất Hoa Hạ, bởi vì ta muốn dẫn các ngươi đi xây dựng một thành tựu vĩ đại nhất. Ta sẽ tiêu diệt toàn bộ những đất nước gây tổn hại đến Hoa Hạ của chúng ta!”



“Con đường này xác định sẽ đổ rất nhiều máu, người chết vô số, nhưng có thể đổi được sự bình yên mãi mãi cho con cháu đời sau. Nếu nói đây là lỗi lầm, vậy mình ta sẽ gánh vác nó, nhưng sẽ không bao giờ hối hận…”



“Các tướng sĩ, các người có đồng ý vì tương lai Hoa Hạ mà đi trên con đường biết rõ sẽ bỏ mạng hay không?”



“Đồng ý…”



“Đồng ý…”



“Thế chết tận trung với hoàng thượng…”



“Thề chết tận trung với hoàng thượng…”



Nghe thấy những tiếng hô vang, Lãnh Thiên Minh cũng kích động hô lớn khẩu hiệu đầu tiên của Hắc Kỳ quân:



“Máu ta không khô, chiến ý không chết…”



Tất cả tướng sĩ cũng đồng loạt hô theo…



“Máu ta không khô, chiến ý không chết…”



“Xuất phát…”



Giữa những tiếng hô vang điên cuồng, đại quân bắt đầu lên thuyền, còn Lãnh Thiên Minh đứng yên một chỗ, tống tiễn đại quân ra khơi…



Những tướng lĩnh Phù Tang đứng từ xa nhìn lại, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy toàn thân. Ngoại trừ kinh ngạc ra thì bọn họ cũng không hiểu, rốt cuộc đây là con người như nào? Sao hắn có thể khiến quân đội một lòng một dạ đến mức độ này. Nếu một người như vậy là kẻ địch của mình, vậy chắc chắn sẽ là sự đả kích rất đáng sợ. Không trừ khử người này, Phù Tang gặp nạn…



Thủ đô Ba Nhĩ Đồ, thành Gia Đức Bảo.



Sau khi thông tin quân chủ lực hải quân bị tàn sát báo về, toàn bộ thủ đô Ba Nhĩ Đồ đều không dám tin. Hải quân Ba Nhĩ Đồ đã tung hoành trên biển cả ngàn năm qua.



Trong khoảng thời gian vô tận ấy, mặc dù có những trận chiến khiến đội quân bị tổn thất nặng nề nhưng chưa bao giờ bị tận diệt trong một khoảng thời gian rất ngắn, nên tất cả mọi người khi nghe tin đều ngỡ ngàng.



Lúc này, quốc vương Cổ Đức đã có tuổi cũng lo lắng bồn chồn, bởi vì ông ta vừa mới nhận được một tin rất không tốt, vương triều Hoa Hạ sắp đến đất nước ông ta để báo thù rồi.