Đảo Tô Cách Lan, đế quốc Đại Bất Liệt Điên.
Một đình viện bí mật đang vọng ra những âm thanh không thể để người khác biết, đừng hiểu nhầm, đó là những tiếng gào khóc thảm thiết đầy não nề!
“Lãnh công tử, ta không được…”
“Cứ thả lỏng bản thân! Giả bộ một chút, ngươi không biết giả bộ hả? Lúc khóc phải thật vào, nhất định phải khóc cho thật, nếu không được… ngươi… ngươi cứ nghĩ cha ngươi đã khuất bóng rồi…”
“Hả?”
Lãnh Hàn đang chỉ đạo Mã Hoạ Đằng, lúc khóc, lúc cười, khi thì giả bộ mình rất có học thức, uyên bác.
“Cái này có ổn không vậy, Lãnh công tử?”
“Chắc là ổn, hoàng thượng nói rồi, mấy nhà phát minh là những tên điên, có lối tư duy khác người thường, có thể thu hút được hắn… không, có thể mê hoặc được Nữu Khắc Man hay không phải dựa cả vào ngươi rồi”.
“Nhưng những thứ mà ngài dạy ta, bản thân ta còn không biết nó là gì thì có ổn không?”
“Yên tâm, ngươi không biết, Nữu Khắc Man cũng sẽ không biết, dù sao cũng là ăn nói lung tung một hồi, ngươi nói như nào, hắn cũng không moi ra được vấn đề đâu”.
“Ăn nói lung tung?”
“Cũng không phải hoàn toàn ăn nói lung tung, dù sao đây cũng là những thứ hoàng thượng dạy ta, ta đã truyền hết cho ngươi rồi đấy. Ngươi không tin ta đã đành, lẽ nào ngươi còn không tin cả hoàng thượng sao?”
“Không… không, ta không dám”.
“Vậy là đúng rồi! Ngươi yên tâm, cho dù không thành công, cùng lắm cũng chỉ bị người ta coi là tên hâm dở rồi đánh cho một trận thôi, không xảy ra chuyện lớn đâu”.
Trong lòng Mã Hoạ Đằng khổ sở vô cùng, sao bản thân lại bị mấy tên họ Lãnh nhắm trúng cơ chứ…
Hoàng cung, đế quốc Đại Bất Liệt Điên.
Nữ hoàng Y Lệ Sa Bạch mặc một chiếc váy trắng tinh, nhìn mình ở trong gương, xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm. Nàng ta chưa từng nghĩ mình sẽ gả cho bất kỳ một người đàn ông nào, đương nhiên, trong lòng cũng chẳng cảm thấy có gã đàn ông nào xứng được với mình.
Y Lệ Sa Bạch chậm rãi bước ra khỏi khuê phòng, đi tới phòng khách. Những tên thân vương đã có tuổi lập tức đứng dậy hành lễ. Mặc dù nữ hoàng còn nhỏ tuổi hơn cháu gái của bọn họ nhưng không một ai dám bất kính với nàng ta. Bởi vì người nào dám hỗn xược với Y Lệ Sa Bạch thì đều sẽ bị xử tử.
“Các vị thân vương, các vị đều là huyết mạch thân thích của gia tộc ta. Hiện nay, hải quân của chúng ta thiên hạ vô địch, nếu không nhân cơ hội này huỷ diệt hải quân các nước khác, há chẳng phải bỏ qua cơ hội ngàn năm có một của Đại Bất Liệt Điên hay sao”.
“Nếu vậy, tất cả chúng ta đều là tội đồ của đất nước. Vậy nhưng mấy lão già cố chấp của chúng nghị viện lại không ủng hộ ta tiếp tục xuất quân. Ta hy vọng, các ngài có thể ra mặt thuyết phục bọn họ”.
Chính quyền nhà nước của Đại Bất Liệt Điên luôn được truyền lại một hệ thống nghị viện, mặc dù nữ hoàng có quyền lựa chọn các quyết định khác nhau nhưng có được chấp hành hay không vẫn cần chúng nghị viện tiến hành bầu phiếu biểu quyết. Ngoại trừ lúc đất nước lâm nguy, nữ hoàng mới nắm được quyền chuyên chế.
Y Lệ Sa Bạch đã liên tiếp khai chiến, cộng thêm chế tạo số lượng lớn tàu chiến, đại bác đã khiến ngân khố của toàn bộ Đại Bất Liệt Điên không chịu nổi nữa.