“Ta…ta là cữu cữu quốc vương Ba Nhĩ đồ, các ngươi không được động vào ta”.
“Ha ha ha…cữu cữu quốc vương, vậy có gì ghê gớm, ta còn là nhị đại gia của Thiết Đản trong thôn đấy, bối phận cao hơn ngươi nhiều”.
“Ngươi…đám tiện dân các ngươi”.
“Tiện dân, được, vậy ta sẽ tiện cho ngươi xem, người đâu, lột sạch đồ hắn ta”.
Mạc Nhĩ hoảng hốt hét ầm lên: “Ngươi…ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện thân vương Mạc Nhĩ ngươi thích làm nhất”.
Vài binh sĩ lập tức tiến tới lột sạch đồ Mạc Nhĩ, sau đó nhốt hắn ta vào một chiếc lồng, treo lên thuyền chiến.
“Bách hộ, xử lý thuyền buôn này như thế nào?”
“Đương nhiên là lái về, chẳng lẽ bỏ đấy?”
“Vậy những người Ba Nhĩ Đồ trên thuyền thì sao?”
Bách hộ thắc mắc hỏi: “Thuyền này có người hả? Không phải chỉ có mỗi Mạc Nhĩ ư? Ta đâu có thấy ai khác?”
Binh sĩ cười he he đáp: “Đã rõ”.
Thành Long Xương.
Bởi vì Đặc Mẫu Đặc Nam la hét đòi gặp người phụ trách nước Hoa Hạ, Trình Khai Sơn đành cho hắn ta vào.
“Ngươi chính là tư lệnh hải quân Ba Nhĩ Đồ?”
“Không sai, chính là ta, người hạ lệnh đầu hàng cũng là ta, vậy nên ta hy vọng tướng quân có thể thiện đãi tù binh, nhanh chóng chữa trị cho những tù binh bị thương”.
Trình Khai Sơn mất kiên nhẫn nói: “Ai da, không phải bọn ta không cứu, mà là người bị thương không đáng tiền…à không, không, là người bị thương quá nhiều”.
“Nếu chúng ta đã đầu hàng, các người không thể bỏ mặc người bị thương chứ, dù gì cũng không thể để họ chờ chết, các người có nhân tính không hả?”
Trình Khai Sơn bị nói đến mụ mị, nhân tính? Có kẻ nào súc sinh hơn bọn chúng chứ? Nhưng vì biết rõ tên Đặc Mẫu Đặc Nam này cũng được coi là một người chính trực, vậy nên không thèm tranh cãi.
Trình Khai Sơn cười, nói: “Ngươi nói có lý, chúng ta không thể để những người bị thương cứ vậy chịu đau khổ, người đâu, đem mấy vạn thương binh Ba Nhĩ Đồ xử chết toàn bộ, giúp được thế nào hay thế đấy, coi như tích chút đức đi”.
“Hả?”
Đặc Mẫu Đặc Nam không thể tin nổi.
“Ngươi…ngươi không thể giết chết tù binh, các ngươi đây là mất nhân đạo”.
Trình Khai Sơn không nhịn nổi nữa, quát.
“Im cái mồm thối của ngươi lại, đám người Ba Nhĩ Đồ các ngươi đã làm những gì trên đảo Di Châu, các ngươi không biết hay sao? Giờ đòi nói đạo lý với ta, ta nói cho ngươi biết, trong mắt ta, người Ba Nhĩ Đồ các ngươi đến con chó cũng không bằng”.
Đặc Mẫu Đặc Nam bỗng chốc rơi vào tuyệt vọng, vốn dĩ hắn ta còn ôm chút hy vọng, nhưng nhìn thái độ của Trình Khai Sơn, hắn ta đột nhiên cảm thấy mọi việc không ổn chút nào.
“Vậy…vậy các tù binh khác thì sao? Tướng quân định xử lý như nào?”