Một thị vệ vọt vào.
“Chuyện gì?”
“Hoàng thượng, Di Châu đại thắng, Trình tướng quân chỉ huy bốn vạn Hắc Kỳ quân và nghĩa quân bản địa, bắt giữ gần hai mươi vạn binh sĩ Ba Nhĩ Đồ, Di Châu đã được thu hồi, đây là thư Trình tướng quân gửi tới”.
Lãnh Thiên Minh cười lớn: “Hay, đánh hay lắm”.
Lãnh Thiên Minh vui mừng mở thư, nhưng khi đọc xong, sắc mặt hắn liền chùng xuống, trong thư ghi chép quá trình chiến đấu và những điều bách tính Di Châu phải chịu đựng trong hai năm qua.
Lãnh Thiên Minh nghiến răng chửi mắng: “Con m* bọn khốn, dám lấy bách tính Di Châu ta làm nô lệ đem đi buôn bán, ta sẽ bán lũ người Ba Nhĩ Đồ các ngươi…”
Khi tin tức Di Châu đại thắng truyền đi, cả nước lập tức vui mừng mở tiệc ca vũ ăn mừng, đặc biệt ở thành Thiên Khải, niềm vui đánh bại tộc Hồng Mao còn chưa dứt, tin mừng thu hồi lại Di Châu đã truyền tới.
“Bách tính Hoa Hạ chúng ta được hưởng phúc rồi, đương kim hoàng hượng đúng là thần long giáng thế, từ khi ngày ấy đăng cơ đến nay, Hoa Hạ mưa thuận gió hòa, bách chiến bách thắng!”
“Đúng thế, hiện giờ trồng trọt lương thực tăng nhiều, thuế lại được giảm, nhà ta còn dư không ít lương thực, trước đây chẳng bao giờ có chuyện như vậy”.
Đủ lời hay tiếng nói ca ngợi tân hoàng vang vọng khắp Hoa Hạ, rất nhiều học giả cũng đã viết thơ để ca ngợi vị hoàng đế này…
Nhưng Lãnh Thiên Minh lúc này không có tâm trạng quan tâm những thứ đó, hắn đang bận lên kế hoạch cho việc phục thù.
Cổ Bách Vạn sáng sớm tinh mơ đã bị gọi vào cung, gần đây ông ta buôn bán vũ khí khắp nơi, mặc nhiên trở thành người buôn bán quân hỏa số một Hoa Hạ, dù là thứ người ta tưởng tượng hay không tưởng tượng nổi ông ta đều có bán…
Đương nhiên, ông ta đã đóng góp một lượng lớn vào quốc khố, cộng thêm khai thác mỏ vàng các nơi, hiện giờ quốc khố đã đạt đến đỉnh cao…
“Vi thần tham kiến hoàng thượng”.
Cổ Bách Vạn bước đến bên hồ, Lãnh Thiên Minh đang ngẩn ngơ đứng đó, ông ta không khỏi thầm nghĩ, tên hoàng đế chó má…không, hoàng đế tốt, không lẽ định chỉnh mình? Mặc dù số tiền hiện tại ông ta kiếm được nhiều đến mức ông ta cũng thấy hơi lo sợ, nhưng ông ta đã tu sửa đường xá toàn quốc, hành thiện tứ phương, hẳn là không có gì vượt quy cách chứ?
“À…Cổ đại nhân tới rồi, ngồi đi…”
Cổ Bách Vạn nghi hoặc ngồi xuống, hỏi: “Hoàng thượng gấp gáp triệu ta, không biết có việc lớn gì?”
“À…cũng không có gì, ta nhớ ông ấy mà”.
Lạy hồn, Cổ Bách Vạn tức thì mồ hôi lạnh đầy người, nhớ ta, bản thân ngài tin nổi không? Nói lời này, khẳng định không có gì tốt đẹp.
“Hoàng thượng…hạ thần cũng vậy…ngày đêm trông ngóng hoàng thượng…”
“Thật ư?”, Lãnh Thiên Minh mỉm cười.
Cổ Bách Vạn rất muốn khóc…nhưng chỉ có thể căng da đầu, đáp: “Thật…”
“Aiz, vẫn là Cổ đại nhân đối với ta tình nghĩa sâu đậm, vậy nên mỗi lần có chuyện gì tốt, ta đều không quên ông, hiện giờ lại có cơ hội phát tài, không biết Cổ đại nhân có hứng thú không?”
Cổ Bách Vạn cười gượng: “Ta có thể không hứng thú ư?”
“Không thể”.
“Vậy…ta rất hứng thú…”