“Không thể tiếp tục như vậy, đành phải tiếp chiến thôi. Lệnh cho hạm đội tạo thành phương trận hình tròn, liều mạng với người Đại Bất Liệt Điên…”
Đế quốc Khoa Nhĩ Mạn nằm ở phương Bắc, đây là nơi giao giới giữa lục địa Á – Âu, dân cư thưa thớt, nhưng lại có được những bình nguyên trải dài vô tận.
Đại quân nước La Sát tiến đánh đã khiến nơi đây rơi vào một cuộc chiến trường kỳ. Bất kể thế nào, tộc La Sát cũng sẽ không quay đầu lại, cho nên chiến ý của bọn họ rất mạnh, tuy nhiên, vì thiếu lương thảo nghiêm trọng nên thực lực của song phương đang ngang nhau.
“Nữ vương bệ hạ, tuy rằng quân đội của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn không dũng mãnh bằng quân đội La Sát, thế nhưng bọn họ quyết thủ vững thành trì, không ngừng tập kích ta. Hơn nữa, phần lớn quân đội của bảy nước khác đã từ bỏ chúng ta, hiện tại, chúng ta còn chưa đến 50 vạn nhân mã, còn có vô số dân chạy nạn tìm đến nương tựa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt An Na Nhất Thế tràn đầy tang thương, nàng ta đã rời khỏi cố thổ được mấy tháng rồi. Từ khi bước chân lên mảnh đất phương Tây này, bọn họ liên tục bị kẻ địch tấn công, hiện tại, đại quân đã sớm sụp đổ, còn có rất nhiều nạn dân chạy trốn mà đến, bản thân nàng ta đã sớm muốn chết.
“Phong cảnh nơi đây khá đẹp, lệnh cho quân đội ngừng tấn công, lấy thành Thiết Nhĩ ở phía Bắc làm căn cứ, đóng quân tại đây thôi. Nghe nói tổ tiên của chúng ta vốn là dân du mục, hôm nay xem như chúng ta lại một lần nữa trở thành dân du mục”.
Nói đến đây, An Na lộ vẻ bi thương, đột nhiên, nàng ta có cảm giác buồn nôn, tình huống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần…
“Nữ vương bệ hạ, ngài không sao chứ?”
An Na Nhất Thế chợt nhận ra điều gì đó, chẳng lẽ nàng ta đang mang thai ư?
Mặc dù chưa từng sinh nở nhưng nàng ta biết các triệu chứng khi mang thai, cẩn thận nghĩ lại, hiện lại tình trạng của bản thân hoàn toàn phù hợp. Nhưng từ trước đến nay nàng ta vốn chỉ ở một mình, nếu nói nam nhân thì… suốt mấy năm qua cũng chỉ có một đêm kia với Đa Đoạt.
“Là đứa nhỏ của tên súc sinh kia? Sao có thể như vậy được, chỉ một đêm thôi mà?”, An Na Nhất Thế mắng thầm.
Những tùy tùng theo bên cạnh cũng nhìn ra có gì đó không đúng, nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều. Từ trước đến nay, nữ vương nước La Sát rất ít khi lập gia đình, tuy nhiên, bên ngoài vẫn có nam nhân. Sau khi sinh con, đa phần họ cũng lựa chọn không công khai thân phận của cha đứa bé.
Khi mọi người đã rời đi, An Na Nhất Thế mới nói với người hầu thân cận của mình: “Giúp ta chuẩn bị thuốc phá thai”.
Người hầu kia đã chăm sóc An Na Nhất Thế từ khi nàng ta còn rất nhỏ, suốt mấy tháng nay, nhìn thấy vị nữ vương này nhận hết tra tấn, bà ta cũng cảm thấy đau lòng.
“Nữ vương bệ hạ, người mang thai sao?”
An Na Nhất Thế khẽ gật đầu.
“Mang thai là chuyện tốt, sao phải phá?”
“Không thể giữ lại đứa bé này, nhất định phải phá bỏ”.
“Nữ vương bệ hạ, tuy nô tỳ không biết cha đứa bé là ai, nhưng nô tỳ mong ngài có thể sinh nó ra. Hiện tại, nước La Sát chúng ta đang ở bên bờ vực sinh tử, lòng dân và quân đều bất ổn. Nếu như lúc này tin tức ngài mang thai được truyền ra, hẳn sẽ mang đến hi vọng cho mọi người”.
An na Nhất Thế trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Thế nhưng… thế nhưng đứa bé này…”
“Nữ vương bệ hạ, đối với nước La Sát của chúng ta, cha đứa bé là ai không quan trọng, điều quan trọng là mẹ của đứa bé là nữ vương An Na vĩ đại. Một khi vương tử được sinh ra đời, nước La Sát của chúng ta sẽ có hi vọng”.
An Na Nhất Thế không nói gì thêm…
Cảng Đông Hải – Hoa Hạ.