“Nữ vương bệ hạ, ngài đừng sính cường nữa, theo như mật báo cho hay, tuyến đường tiếp tế của Hoa Hạ đã bắt đầu được thi công. Nghe nói lương thảo của bọn họ còn nhiều hơn so với lượng mà chúng ta đang dự trữ, nếu không nghĩ cách để bọn họ sớm rút quân, chỉ e rằng kẻ bị mài chết trước là chúng ta đấy!”
“Vậy thì cứ tiêu hao đi, xem rốt cuộc là ai chịu đựng giỏi hơn ai. Chỉ cần Pháo Đài Đỏ không thất thủ thì bọn họ cũng không làm gì được chúng ta. Truyền lệnh toàn thành, từ hôm nay trở đi giới hạn lương thực, tất cả thực phẩm đều phải nộp lên, sau đó sẽ do nội thành thống nhất phân phối. Chỉ cần kiên trì đến mùa đông, ta cũng không tin bọn họ có thể chịu đựng được”.
Rốt cuộc, nữ nhân cường thế này cũng nhất quyết không cúi đầu. Chẳng mấy chốc, lương thực toàn thành đã được tập kết lại một chỗ. Phần ăn của mọi người đều được thống nhất phân phối, việc này khiến lòng dân tràn đầy oán khí…
“Ngươi nói xem, đến khi nào cuộc chiến này mới kết thúc. Giờ còn thu lương thực của chúng ta, phải sống thế nào bây giờ?”
“Ai biết, nội thành có nhiều kho lúa như vậy, hẳn là có thể chèo chống được một khoảng thời gian dài, không hiểu sao lại giới hạn lương thực…”
“Haiz… xem ra cuộc chiến này sẽ kéo dài…”
“Từ khi nào mà người Trung Nguyên trở nên lợi hại như vậy nhỉ? Trước kia, không phải đều là chúng ta cướp đoạt của bọn họ sao?”
“Nghe nói tân hoàng đế của bọn họ là chiến thần hạ phàm, đáng lẽ ra nữ vương không nên đi gây hấn với bọn họ”.
“Mau nhìn kia… đó… đó không phải là vũ khí biết bay của địch à?”
“Chạy mau…”
Khi thấy khinh khí cầu xuất hiện trên bầu trời, dân chúng trong thành lập tức hoảng loạn. Lại nói, những khinh khí cầu này đã chờ đợi rất lâu, ngay khi dò ra kho lương thực của kẻ địch, chúng liền điên cuồng bắn phá.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ kho lúa của Pháo Đài Đỏ gần như đều bị khinh khí cầu công phá. Một lượng lớn lương thực bị thiêu hủy, việc này khiến các binh sĩ và dân chúng rơi vào tuyệt vọng.
Đại sảnh Pháo Đài Đỏ.
Khi tin tức kho lương khắp nơi trong thành bị phá hủy truyền đến, tất cả mọi người trong đại điện sắc mặt đều cực kỳ khó coi, lương thảo không còn nữa, hy vọng chiến thắng trận chiến này càng thêm xa vời...
"Nữ vương bệ hạ, người phải chịu trách nhiệm với việc này, hạn chế lương thực không chỉ không có hiệu quả, ngược lại còn làm bại lộ kho lương của chúng ta, lượng lớn lương thực bị tiêu hủy thế này, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Đúng, nữ vương bệ hạ, nếu như không thể nghị hòa thì xin hãy cho chúng thần rời đi, chúng thần không muốn ở đây chờ chết đâu".
"Đúng, lương thực đã mất rồi, còn không ngừng chiến thì tất cả mọi người đều phải chết".
An Na Nhất Thế lúc này cũng không còn tinh thần nữa, những cách có thể dùng được đều đã dùng hết rồi, lẽ nào muốn nàng ta đi cầu xin những người trung nguyên đó ư?
"Được, ta đi đàm phán với bọn họ..."
Trước cửa quân doanh nước Hoa Hạ.
Một lính truyền lệnh chạy ra ngoài, nói với An Na Nhất Thế và một đám tùy tùng tới nghị hòa: "Đa tướng quân có lệnh, chỉ một mình nữ vương của các người được vào trong".
"Nữ vương thân phận tôn quý, sao có thể một mình đi vào", hộ vệ bên cạnh tức giận đáp lời.