“Ha ha…Đa tướng quân, ngài nên tìm một người vợ trước đi, các huynh đệ chỉ mỗi ngài còn độc thân, đừng nói ngài thích nam nhân đấy nhé”.
“Ha ha ha…”
Mọi người cười ồ lên, Đa Đoạt không thèm để ý bọn họ, chăm chú bỏ thịt và rau vào trong nồi, không lâu sau, hương thịt và nước hầm thơm nức mũi tỏa ra.
“Ai chà, thơm quá, có thể loại ăn như này nữa”.
“Đa tướng quân, cho ta một miếng…”
Đa Đoạt cười nói: “Ha ha, đám quỷ các ngươi, giờ muốn ăn hả, dám lấy ta ra làm trò cười, ban nãy không phải lão Bạch cười to nhất à, riêng ngươi đừng ăn nữa”.
“Ây dà…Đa tướng quân, ta sai rồi, ta tự vả miệng mình, cho thử một miếng đi…”
“Ha ha…”
“Báo…”, khi mọi người đang ăn uống cười đùa vui vẻ, một binh sĩ chạy vào.
“Sao rồi?”
“Tàu bay báo cáo, kẻ địch đang tập trung quân đội ở cổng thành”.
Đa Đoạt sầm mặt: “Mẹ nó, cuối cùng cũng tới, ta còn tưởng nữ vương kia chịu được bao lâu cơ, mau ra xem xem”.
Cánh cổng đồ sộ của Pháo Đài Đỏ cuối cùng đã mở ra, vô số quân đội chỉnh tề xuất hiện, những tộc nhân Hồng Mao trước giờ nào chịu qua nỗi ép bức như bậy, ai nấy đều đằng đằng sát khí.
Chỉ thấy quân địch cầm đủ loại công cụ phòng thủ, khiên, tấm sắt, thậm chí cả ván gỗ, phiến đá, dù sao thì tất cả những thứ có thể phòng vệ đều bị lấy ra ngoài.
An Na Nhất Thế bước lên tường thành, nói một cách hùng hồn với đại quân: “Các dũng sĩ, tộc La Sát chúng ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như này, đám người Trung Nguyên đáng chết, dám chiếm phá thành trì của chúng ta, cướp bóc lương thực của chúng ta, còn dám vũ nhục nữ nhân tộc La Sát, mọi người có thể chấp nhận nổi không?”
“Woohoo…woohoo…”
Mười mấy vạn đại quân điên cuồng hò vang.
“Các dũng sĩ, kẻ địch không đáng sợ, chỉ cần đột phá trận địa, hỏa tiễn của chúng sẽ mất tác dụng, vậy là có thể dễ dàng hủy diệt bọn chúng, cho nên ta hy vọng mọi người, trả giá đắt thế nào đi nữa đều phải liều mạng xông lên”.
“Woohoo…woohoo…woohoo…”
Đây là chiến trường đầu tiên An Na Nhất Thế tham chiến kể từ khi đăng cơ, tất cả các binh sĩ đều hưng phấn nhìn nữ vương xinh đẹp, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết…
“Tùng…tùng…tùng…”
“Tiến công…”
Vô số liên quân La Sát cầm trên tay đủ loại vũ khí xông vào hàng tuyến của đối phương.
“Tùng…tùng…tùng…”
Hàng trăm vạn hỏa pháo bắt đầu điên cuồng khai hỏa, bom bay tán loạn cả tòa Pháo Đài Đỏ.
“Yaa…”
“Chân của ta…”
An Na Nhất Thế đứng trên tường thành, sớm đã coi cái chết của các binh sĩ nhẹ tựa lông hồng, bỗng lần đầu tiên, nhịn không được run lên.