Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 381:  “Đa tướng quân, có đuổi theo không?”  




“Đa tướng quân, có đuổi theo không?”



“Không cần, đám người này cùng lắm chỉ là chim sợ cành cong mà thôi, không cần thiết phải truy đuổi. Mau lệnh cho đại quân qua sông, nhanh chóng tập kết, tiến quân về Pháo Đài Đỏ”.



Lúc này, bên trong Pháo Đài Đỏ, nữ vương An Na đang trao đổi chi tiết kế hoạch đối kháng quân Hoa Hạ với quốc vương bảy nước còn lại.





Bỗng, có một người hấp tấp chạy vào.



“Nữ vương… nữ vương… sông Volga… sông Volga…”



An Na nhìn đối phương bằng ánh mắt chán ghét.



“Có việc gì thì từ từ nói, sao phải cuống lên như thế? Còn ra thể thống gì nữa!”



“Nữ vương bệ hạ… sông Volga… thất thủ rồi!”



“Cái gì?”



Trong đại điện, mọi người đều trợn trừng mắt, vốn dĩ nơi đó có 80 vạn quân trú đóng, vậy mà chỉ một ngày đã thất thủ rồi hả?



Đột nhiên, An Na Nhất Thế bật cười: “Sông Volga thất thủ ư? Chỉ có hơn mười vạn đầu heo mà thôi, e là giết cũng giết không đủ. Chẳng lẽ Diệp Luật Khâm không bằng một đầu heo à?”



“Diệp Luật Khâm thân vương gửi thư, hỏa lực của kẻ địch quá mạnh, ngài ấy không cách nào ngăn cản nổi. Nếu tiếp tục giằng co chỉ tạo thành thương vong vô ích mà thôi, nên ngài ấy đã quyết định rút về Pháo Đài Đỏ. Mục đích chính là dựa vào tường thành cao lớn của Pháo Đài Đỏ để đối địch, tử thủ đến cùng”.



“Nhảm nhí, ta đã mua cho hắn mấy trăm khẩu pháo, chẳng lẽ hắn không biết dùng à? Hắn muốn hại chết ta sao?”



Càng nói, giọng An Na Nhất Thế càng trở nên nghẹn ngào, gần như sắp khóc lên. Một cô gái như nàng ta phải kế thừa một vương triều chia năm xẻ bảy, vốn đã lao tâm lao lực quá độ. Những tưởng chỉ cần ra tay ngoan độc một chút thì có thể khiến các bộ lạc thuần phục, nào ngờ, hôm nay bản thân lại trở thành trò cười lớn nhất.



Còn những quốc vương khác thì bắt đầu sinh lòng riêng. Phải biết, trong tộc La Sát, binh lực của An Na Nhất Thế là hùng mạnh nhất, lần này chặn đánh sông Volga, nàng ta đã phái ra 80 vạn đại quân ngăn địch. Thế nhưng chỉ trong vòng một ngày, 80 vạn đại quân đã bị đánh tan. Thử hỏi đó là lực lượng hung hãn cỡ nào? Tất cả mọi người đều đã mất đi ý chí chống cự.



An Na Nhất Thế không phải kẻ ngu, nàng ta nhanh chóng nhìn ra tâm tư của những người khác.



“Các vị, có một vài lời nói ra, các vị chớ trách ta nói khó nghe, chẳng lẽ các vị cho rằng quân đội Hoa Hạ chỉ chiếm Pháo Đài Đỏ thôi sao? Một khi Pháo Đài Đỏ rơi vào tay giặc, chắc chắn, đại quân Hoa Hạ sẽ tiến quân bốn phía, đến lúc đó, tất cả chúng ta đều không trốn tránh được tai họa. Cho nên hiện tại, biện pháp duy nhất chính là đôn đốc đại quân nhanh chóng tập kết tại Pháo Đài Đỏ, hợp lực chống lại quân đội Hoa Hạ”.



“Nữ vương bệ hạ, chắc hẳn ngài cũng biết, hiện tại có rất nhiều nạn dân, hơn nữa, chúng ta cũng đã phái đại quân đến đây trợ giúp. Thế nhưng… thế nhưng đại quân của ngài tan rã quá nhanh… cuộc chiến này còn đánh thế nào nữa?”



“Quốc vương Ngải Mã Ốc Sâm, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ trốn? Chuyện đã đến nước này, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát được à?”



Ngải Mã Ốc Sâm lạnh lùng nói: “Nữ vương bệ hạ, bất kể thế nào, chúng ta đều đã cố hết sức, tuy nhiên, đội quân đáng kính của ngài lại khiến mọi người phải thất vọng. Chúng ta không có hi vọng chiến thắng trận này, cho nên hiện tại, ta phải có trách nhiệm với quốc dân của ta”.



“Ha ha ha…”



An Na Nhất Thế cười lớn.

“Có trách nhiệm với quốc dân của ngươi à? Ngươi nên biết trong mắt người Hoa Hạ vốn không có việc phân chia tám nước, nếu không phải do nước ta cản ở phía trước, e rằng các ngươi đã sớm bị tiêu diệt rồi. Đến giờ mà ngươi vẫn nghĩ một mình sống tạm, đúng là nực cười!”