Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 372: "Vậy thảo dân liệu có chết không?"  




Cổ Bách Vạn lập tức quỳ xụp xuống đất, hai chân mềm nhũn, trực tiếp bật khóc: "Hoàng thượng, nếu như ngài thực sự muốn tài sản của thảo dân, thảo giân giao cho ngài là được, mong ngài nhớ ân tình ngày trước mà tha cho thảo dân con đường sống đi ạ".



Lãnh Thiên Minh bật cười, đỡ Cổ Bách Vạn toàn thân run rẩy lên.



"Lão Cổ, đừng hiểu lầm, trẫm cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói thực với ông, hiện tại thời cuộc bấp bênh, các nước phân tranh không ngừng, cái gì là đáng tiền nhất? Vũ khí đó, mà trong kho vũ khí của Hoa Hạ ta chất đầy vũ khí đào thải, trẫm lại không thể quang minh chính đại bán vũ khí được, cho nên mới cần một người đứng ra làm".



Cổ Bách Vạn là người thông minh, lập tức liền hiểu ra.





"Hoàng thượng muốn thảo dân giúp người bán những vũ khí thải đó ra ư?"



"Đúng, không chỉ là vũ khí bị thải, đối phương muốn vũ khí gì chỉ cần không làm hại đến Hoa Hạ ta, chúng ta đều có thể chế tạo cho họ, dùng vũ khí lạc hậu để đối lấy kim tiền của họ, sau đó phát triển vũ khí của chúng ta, rồi đi xử lý bọn họ".



Cổ Bách Vạn ngây ngốc nhìn Lãnh Thiên Minh, không biết nên nói gì.



"Nhưng hoàng thượng, việc bán vũ khí cho quốc gia khác là tội chết đó ạ".



"Đúng vậy, cho nên ta mới bảo ông làm".



"Vậy thảo dân liệu có chết không?"



"Yên tâm, ta sẽ phong ông làm đại thần tài chính, ông có thể dùng làm bình phong, dùng làm thân phận kẻ phản quốc để giao dịch với nước địch".



Cổ Bách Vạn suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thảo dân phải làm thế nào?"



"Rất đơn giản, ta bán vũ khí gấp đôi giá cho ông, ông tự liên hệ các nước rồi bán ra".



"Hả? Gấp đôi?"



"Thế đã rất thấp rồi, phải biết rằng rất nhiều quốc gia có đánh trận, gấp ba gấp bốn cũng mua, nếu không ông nhiều tiền như vậy, giữ lại làm gì?"



Cổ Bách Vạn không dám từ chối.



"Được... chỉ cần hoàng thượng bảo đảm tiểu nhân vô sự thì tiểu nhân sẽ dám làm".



"Ừ, được rồi, buôn bán súng ống này là món lãi kếch sù đấy, ông kiếm được tiền thì cũng phải học cách báo đáp tổ quốc chứ, thiên hạ bước đầu ổn định, trẫm định sẽ tu sửa đường xá, cũng sẽ cho ông nhận thầu".



"Hả? Hoàng thượng, việc sửa đường cần nhân lực và vật tư cực lớn lại không có thu nhập, thảo dân làm gì có năng lực này".



"Ta đã tính xong cho ông rồi, thương hội các ông bỏ tiền thi công quan đạo giữa các thành trì, vậy thì các ông có thể sẽ có được quyền quản lý quan đạo này trong 20 năm.



Mỗi một quan đạo sẽ xây dựng trạm kiểm soát, dân thường miễn phí thông hành nhưng đoàn thương nhân và xe ngựa thì phải nộp lệ phí nhất định, quan đạo này có thể giúp bọn họ tiết kiệm lượng lớn thời gian, bọn họ sẽ đồng ý thôi. Đến lúc đó tiền thu được chúng ta sẽ chia 50-50, đây là mối làm ăn một vốn bốn lời đó, thế nào?"



Đầu óc Cổ Bách Vạn nhanh chóng nhảy số, sau đó cười nói: "Thảo dân có thể có quyền quản lý 20 năm, việc này liệu có được giữ lời?"



"Vua không nói đùa, sau này ông là đại thần kinh tế của Hoa Hạ ta, trẫm sao có thể lừa ông được".



"Được, vậy thì thảo dân sẽ làm..."



"Được, ha ha".



Lãnh Thiên Minh đã suy nghĩ rất lâu, trước mắt khoảng cách giàu nghèo của quốc gia quá lớn, đám thương nhân nắm trong tay lượng lớn của cải quốc gia, nhưng cũng không thể cướp trắng trợn được, nếu làm vậy hệ thống quốc gia này sẽ hoàn toàn sụp đổ, cho nên chỉ có thể nghĩ cách khiến bọn họ tự móc tiền ra, đợi quốc gia kiến thiết xong, muốn xử lý bọn họ chẳng phải là chuyện trong một câu nói sao...



Trong một tửu điếm xa hoa tại thành Thiên Khải.



"Cổ lão gia, lời hoàng thượng nói có đáng tin không?"

"Vớ vẩn, lời hoàng thượng nói... đương nhiên là... không thể tin".