Lãnh Thiên Minh đứng trên tàu bay, ra sức siết chặt nắm tay, thành công rồi, thật sự thành công rồi, yếu điểm lớn nhất của hắn chính là hải quân, nhưng chỉ cần có thêm không quân thì có thể hoàn toàn bù đắp được yếu điểm này. Bộ não đến từ thế kỷ 21 này của hắn cũng không phải để chơi rồi.
Khi cả hạm đội trở về Thiên Đảo, Lãnh Thiên Minh đứng ở trên cao nhìn hạm đội số một vừa mới kết hợp với nhau.
"Tin rằng mọi người bây giờ đã hiểu rõ công việc của mình, mỗi vị trí của các ngươi đều gắn bó chặt chẽ, cùng sinh cùng tử, cho nên ta hy vọng các ngươi tiếp theo có thể chịu khó vất vả khổ luyện, nhanh chóng kết hợp nhuần nhuyễn với nhau.
Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là hạm đội số một của Hoa Hạ ta, ta mong đợi các ngươi có thể nhanh chóng hình thành năng lực chiến đấu, chuyện đầu tiên phải làm chính là đoạt lại Di Châu, bách tính ở đó hiện nay đang sống trong cảnh khổ cực lầm than, cho nên các ngươi bắt buộc phải cố gắng lên.
Bắt đầu từ hôm nay, lấy hạm đội số một các ngươi làm khởi điểm, Hoa Hạ ta sẽ có nhiều hạm đội hơn, từ nay về sau, các ngươi có thể ngẩng cao đầu nói với người trong thiên hạ này, kẻ phạm tội với Hoa Hạ ta, dù xa cũng ắt phải giết".
"Kẻ phạm tội với Hoa Hạ ta, dù xa cũng ắt phải giết".
"Kẻ phạm tội với Hoa Hạ ta, dù xa cũng ắt phải giết".
Nhìn hạm đội quy mô ban đầu này, trong lòng Lãnh Thiên Minh cũng không kiềm chế được sự vui mừng.
"Lão Trình, hạm đội số một này ta giao cho khanh nhé, đây là gia sản của Hoa Hạ ta đó, khanh phải trông coi thật tốt cho ta, ngoài ra còn phải đẩy nhanh việc sản xuất chiến hạm tàu bay và cải tiến chiến hạm thiết giáp, tranh thủ nhanh chóng tổ chức hạm đội số hai".
"Hoàng thượng, ngài yên tâm, lão Trình nhất định sẽ dốc toàn lực thực hiện".
"Ừ, nhất định phải phát huy được tác dụng của tàu bay, cố hết sức phòng tránh tiếp xúc trực tiếp với chiến hạm kẻ địch, như vậy thì có thể dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, đây cũng là ý nghĩa tồn tại của không quân, khanh hiểu chưa?"
"Hiểu ạ, thần gần đây vẫn luôn nghiên cứu cách sử dụng kết hợp giữa không quân và hải quân, ngài cứ đợi đi ạ, thần nhất định sẽ lấy lại Di Châu cho ngài".
"Báo..."
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một binh lính đưa tin chạy tới.
"Chuyện gì?"
"Hoàng thượng, kinh thành liên tiếp gửi tới hai bức cấp báo".
"Hai bức cấp báo? Nói".
"Bức đầu tiên nội dung là Dương Sơn cuối cùng đã khai thác ra mỏ vàng rồi, hơn nữa khối lượng rất lớn".
Lãnh Thiên Minh gật đầu, việc này hắn cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ là không ngờ tìm lâu như vậy mới tìm thấy, vừa vui mừng được một lát thì lính truyền tin lại tiếp tục nói.
"Bức cấp báo thứ hai đến từ bắc cảnh, liên quân tám nước tộc Hồng Mao xâm lược quy mô lớn vào 21 thành phía bắc của ta, cướp sạch toàn bộ thành trì, quân địch lần này ước chừng đã xuất ra gần 100 vạn đại quân, thủ quân bắc cảnh căn bản không thể phòng thủ".
Cái gì? Trăm vạn đại quân? Tộc Hồng Mao này đúng là không biết sống chết, lại năm lần bảy lượt xâm lấn biên giới nước ta, xem ra phải giải quyết bọn chúng rồi.
"Hoàng thượng, có cần thần tham gia vào không?", Trình Khai Sơn bên cạnh hỏi.