Nước La Sát, lâu đài Hồng.
Nữ vương nước La Sát – An Na Nhất Thế ngồi trong sảnh lớn của lâu đài Hồng, nhìn một lượt các thủ lĩnh của bảy nước thuộc Liên minh phương Bắc.
“Các vị, ta tin mọi người đều đã nhận được tin tức. Vương triều Bắc Lương hiện đã thống nhất toàn bộ Trung Nguyên, hơn nữa, bọn họ còn phát hiện rất nhiều quặng mỏ, mà hậu duệ tộc La Sát của chúng ta đời đời kiếp kiếp chỉ có thể co đầu rụt cổ tại nơi cực bắc giá rét này”.
“Nữ vương An Na tôn kính, nghe nói quý quốc đã không ít lần chinh phạt Bắc Lương, nhưng đều thảm bại mà về. Hiện tại Bắc Lương đã thống nhất Trung Nguyên, thực lực càng thêm hùng mạnh, e là chúng ta không chiếm được lợi ích gì đâu”.
“Quốc vương Hỗ Đặc Mạc Nhĩ tôn kính, đại quân của ta đã từng thất bại nặng nề ở thành Kim An, nhưng đó là vì chúng ta khinh địch. Không biết vì sao Bắc Lương lại có được vũ khí vượt trội hơn chúng ta rất nhiều, từ đó, khiến cho đại quân của tộc La Sát không cách nào phát động một cuộc tấn công có hiệu quả. Nhưng lần này thì khác, ta đã mua được rất nhiều pháo tư phương Tây, số pháo này không kém gì pháo của Bắc Lương”.
“Thế nhưng đội súng kíp Hắc Kỳ Quân của Bắc Lương quả thật khiến người sợ hãi, dù có được pháo, chúng ta cũng khó mà đánh bại được bọn họ”.
An Na Nhất Thế cười to: “Ngài nói sai rồi, chính vì quan niệm này mới khiến chúng ta liên tục thất bại đấy. Hà cớ gì phải chiếm đất? Chẳng phải chúng ta chỉ cần than đá và thực phẩm thôi sao? Hiện tại, đại quân Bắc Lương đã xuôi nam, một khi có được sự trợ giúp từ pháo, chúng ta có thể nhanh chóng chiếm được thành trì Bắc Lương, sau khi cướp đoạt thỏa thích, chúng ta lập tức rút về phương Bắc trước khi Hắc Kỳ Quân kịp quay về cứu viện, há chẳng phải tốt rồi sao?”
“Nhưng nếu đại quân Bắc Lương tiến công phương Bắc, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Hừ… dù gì đi nữa thì Hắc Kỳ Quân cũng chỉ có hơn 10 vạn, hơn nữa, lần này thống nhất Trung Nguyên, Bắc Lương đã hi sinh hơn mười vạn nhân mã, bọn họ lấy binh đâu mà điều đến phương Bắc. Lại nói, liên minh tám nước của hậu duệ La Sát chúng ta có tổng cộng hơn 200 vạn quân, nếu như không có Hắc Kỳ Quân, Bắc Lương sao có thể là đối thủ của chúng ta”.
“Đúng, nữ vương An Na nói đúng, số than đá kia nên thuộc về tộc La Sát vĩ đại”.
“Đúng, chỉ cần chúng ta liên hợp, toàn bộ Bắc Lương cũng không phải đối thủ của chúng ta”.
An Na Nhất Thế cười nói: “Các vị, kể từ khi tám nước của tộc La Sát phân ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác. Trận này có liên quan đến tương lai của tộc La Sát, hi vọng tất cả mọi người có thể dốc hết sức đối phó với kẻ địch”.
“Nữ vương An Na, chúng ta xin nghe theo sắp xếp của ngài”.
An Na chỉ vào một tấm bản đồ cực lớn và nói: “Đây là bản đồ phân bố thành thị ở Bắc Lương, mục đích của ta rất đơn giản, đó chính là đồng thời phát động tiến công đối với hai mươi mốt thành trì của Bắc Lương, cướp sạch tất cả vật tư của bọn họ, tuy nhiên, không được tàn sát dân chúng hàng loạt. Có như vậy, triều đình Bắc Lương mới không ngừng viện trợ, từ đó, hằng năm chúng ta có thể xuôi nam cướp đoạt một lần, biến nơi đó thành thiên đường của chúng ta”.
“Ý kiến hay… Ha ha…”
Từ xưa đến nay, phương bắc xa xôi vốn là mảnh đất nương thân của tộc La Sát. Ngoại trừ phân tranh trong tộc, bọn họ chưa từng bị xâm lược, thế nên trời sinh tính tình ngông cuồng, từ tận sâu trong tâm khảm, bọn họ cho rằng chỉ cần lui về lãnh thổ của mình là có thể an toàn.
Trong khi vô số pháo kiểu mới từ phương Tây liên tục được vận chuyển đến nước La Sát, Lãnh Thiên Minh dẫn theo Lãnh Liệt Vương đến thành Thiên Khải.
Là một chiến sĩ thân kinh bách chiến, ở thời khắc sắp hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình, đột nhiên, ông ta có cảm giác cả người nhẹ nhõm, thậm nghỉ ngủ một giấc thật sâu.
“Đại Vương… Người xem, đây chính là thành Thiên Khải trong truyền thuyết”, Trần công công bên cạnh cười nói.