Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 27: Có xứng đáng giành chiến thắng không?"  




Có đôi khi cảm hứng đến, nói không chừng có thể sáng tác ra mấy câu kiệt tác truyền đời, có đôi khi não quá bí chưa chắc đã viết được một câu, mười người có mặt tại đây thuộc đủ loại tình huống khác nhau.



Theo quy định, mười giám khảo không được tiếp xúc với bất kì ai trước khi kết thúc bình chọn, vì vậy bọn họ chỉ có thể yên tâm chờ đợi.



Chẳng mấy chốc đã đến trưa, cuối cùng mười vị giám khảo cũng kết thúc bình chọn, bài thơ chiến thắng được giao cho Lưu Bất Đắc và Tề Dung.





Lưu Bất Đắc rất vui, trên mặt ông ta lộ ra vẻ quyết tâm giành chiến thắng, trên tay ông ta cầm bài thơ vừa được đưa đến.



"Các vị, kết quả đã có trên tay lão phu, bài thơ này đã giành được nửa số phiếu bầu, điều đó đủ chứng tỏ tài năng của tác giả, để lão phu đọc bài thơ này cho các vị nghe nhé".



Lưu Bất Đắc mở tập tài liệu ra lướt qua một lượt trước, vẻ mặt ông ta lập tức cứng lại, ông ta hít một ngụm khí lạnh.



"Thơ hay, thơ hay, không ngờ cuộc thi hôm nay lại cho ra đời một tác phẩm kinh thiên động địa như vậy, thật là khó tin mà".



Nói xong ông ta mỉm cười nhìn về phía năm học giả bên mình, hân hoan vui mừng gật gật đầu, cũng không biết ai là người sáng tác ra tác phẩm thiên cổ này, trở về ông ta nhất định phải báo cáo với triều đình trọng thưởng mới được, Lưu Bất Đắc vừa nghĩ vừa bắt đầu đọc to.



Bài ca nhà tranh bị gió thu phá



Tháng tám thu cao gió thét già, cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.



Tranh bay sang sông rải khắp bờ, mảnh cao treo tót ngọn rừng xa, mảnh thấp quay lộn vào mương xa.



Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức, nỡ nhè trước mặt xô cướp giật, cắp tranh đi tuốt vào lũy tre.



Môi khô miệng cháy gào chẳng được, quay về chống gậy lòng ấm ức!



Giây lát gió lặng mây tối mực, trời thu mịt mịt đêm đen đặc.



Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt, con nằm xấu nết đạp lót nát.



Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu, dày hạt mưa mưa chẳng dứt.



Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê, đêm dài ướt át sao cho trót?



Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan, gió mưa chẳng núng vững vàng như thạch bàn!



Than ôi!



Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt, riêng lều ta nát chịu chết rét cũng được!



Lưu Bất Đắc càng đọc càng thích thú, đọc xong ông ta không nhịn được hô lớn.



"Thơ hay, thơ hay, thơ hay, haha..."



Sau đó ông ta nhìn về phía Tề Dung.



"Tể tướng cảm thấy bài thơ này thế nào? Có xứng đáng giành chiến thắng không?"



Sắc mặt Tề Dung đã khó coi đến cực điểm, nhưng ông ta vẫn nói một cách công bằng.



"Bài thơ mang