Hoàng Tử Vịt

Chương 4: Vịt Đi Chợ




###

Sáng hôm sau, Thomas quyết định dẫn Edward đi chợ để mua thực phẩm và một số vật dụng cần thiết cho nhà. Edward, trong hình dạng một con vịt, cố gắng giữ thái độ hoàng gia của mình, mặc dù có chút khó chịu khi phải làm những việc bình dân như vậy.

"Ngươi chắc chắn là biết cách đi chợ chứ?" Thomas hỏi, đôi mắt lấp lánh sự nghịch ngợm.

Edward đứng thẳng lưng, kiêu hãnh trả lời, "Tất nhiên, ta là hoàng tử mà. Ta biết cách mua sắm."

Thomas mỉm cười. "Được rồi, để ta xem ngươi làm gì."

Chợ làng Eldoria tấp nập người qua lại, các quầy hàng đầy màu sắc và mùi hương thơm phức từ các món ăn. Edward ngay lập tức bị thu hút bởi những gian hàng trưng bày đủ loại trái cây, rau củ, và những món ăn ngon lành.

"Chúng ta cần mua một ít trứng," Thomas nói, chỉ tay về phía gian hàng bán trứng. "Ngươi có thể đi lấy giỏ trứng không?"

Edward gật đầu, nhảy chân sáo về phía gian hàng. Nhưng với bản tính vụng về, cậu vừa đến gần đã làm đổ một giỏ trứng, khiến trứng vỡ tung tóe khắp nơi.

Người bán hàng, một bà lão khó tính, la lớn, "Ai để cho con vịt này làm đổ trứng của ta?"

Thomas vội chạy tới, xin lỗi rối rít, trong khi Edward đứng nhìn đống trứng vỡ với vẻ mặt hối lỗi. "Xin lỗi bà, để tôi đền bù cho số trứng này," Thomas nói, lấy tiền trả cho bà lão.

"Edward, ngươi thật là vụng về," Thomas cà khịa, cố gắng không cười thành tiếng.

Edward cúi đầu, lông vũ xù lên vì xấu hổ. "Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi. Ngươi đừng cười nữa."

Sau đó, họ tiếp tục mua sắm. Thomas quyết định cho Edward thử thách dễ hơn – mang một túi cà chua về. Edward cẩn thận kẹp túi cà chua bằng mỏ và từ từ bước đi. Nhưng khi cậu vừa quay lưng đi, một con gà mái từ đâu chạy tới, rượt đuổi Edward khắp chợ.

"Cứu ta với! Cứu ta với!" Edward kêu lên, cố gắng thoát khỏi con gà mái hung dữ.

Thomas và Lily, đứng từ xa, không thể nhịn được cười. "Edward, ngươi giỏi thật đấy! Ngươi vừa tạo thêm một vấn đề cho chúng ta," Lily trêu chọc.

Thomas chạy đến, cố gắng bắt lấy con gà mái và kéo nó ra xa Edward. "Được rồi, được rồi, con gà này, bình tĩnh nào!" anh nói, cuối cùng cũng giữ được con gà yên tĩnh.

Edward thở phào, vẫn còn run rẩy. "Ngươi thấy không? Chợ đúng là nơi nguy hiểm."

"Ngươi chỉ cần cẩn thận hơn, Edward. Đừng lo, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua," Thomas nói, vỗ nhẹ vào lưng Edward để an ủi.

Tiếp tục đi mua sắm, lần này họ quyết định mua một ít rau củ. Edward được giao nhiệm vụ mang một túi cà rốt về. "Chỉ cần ngươi không làm đổ túi cà rốt này, mọi chuyện sẽ ổn," Thomas nói, cười nhẹ.

Edward cẩn thận giữ túi cà rốt bằng mỏ, bước đi từng bước chắc chắn. Nhưng khi cậu bước qua một vũng nước, chân cậu trượt, và túi cà rốt văng ra khắp nơi. Những củ cà rốt lăn lóc khắp chợ, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

Thomas và Lily không thể nhịn được cười. "Edward, ngươi thật là... không có từ nào để diễn tả ngươi nữa," Lily nói, vừa cười vừa thu dọn những củ cà rốt.

Edward cúi đầu, cảm thấy xấu hổ và thất vọng. "Ta thật sự muốn giúp đỡ. Nhưng hình như ta chỉ gây thêm rắc rối."

Thomas bước tới, đặt tay lên vai Edward. "Ngươi có lòng tốt, Edward. Đó là điều quan trọng nhất. Chúng ta chỉ cần luyện tập thêm một chút thôi."

Sau một buổi sáng đầy rắc rối và tiếng cười, họ cuối cùng cũng hoàn thành việc mua sắm và quay trở về nhà. Trên đường về, Edward im lặng, có vẻ suy tư.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy, Edward?" Thomas hỏi.

"Ta chỉ nghĩ rằng ta phải học cách làm mọi việc tốt hơn. Ta không muốn gây rắc rối mãi," Edward trả lời.

"Ngươi đã làm rất tốt rồi, Edward. Điều quan trọng là ngươi không bỏ cuộc," Thomas nói, mỉm cười khích lệ.

Lily cũng đồng tình. "Đúng vậy. Ngươi đã cố gắng hết sức. Chúng ta đều biết ngươi có thể làm tốt hơn."

Cả ba trở về nhà, đặt những thứ đã mua lên bàn và chuẩn bị cho bữa trưa. Mặc dù buổi sáng đầy rắc rối, nhưng nhờ có sự kiên nhẫn và tinh thần hài hước, họ đã vượt qua mọi khó khăn.

Edward nhìn Thomas và Lily, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. "Cảm ơn các ngươi. Ta hứa sẽ cố gắng hơn nữa."

"Chúng ta đều ở đây để giúp đỡ lẫn nhau, Edward. Đừng lo lắng quá," Thomas nói, mỉm cười.

Lily thêm vào, "Đúng vậy. Và ngươi biết không, ngươi đã mang đến rất nhiều tiếng cười cho chúng ta. Đó là điều quý giá nhất."

Edward cảm thấy ấm lòng, hiểu rằng mình không đơn độc trên hành trình này. Với sự hỗ trợ và động viên từ Thomas và Lily, cậu tin rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn và trở ngại.

Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những tiếng cười và những bài học quý giá. Thomas, Edward và Lily cùng nhau chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo, tin rằng tình bạn và sự kiên nhẫn sẽ giúp họ vượt qua tất cả.