Hoàng Tử Vịt

Chương 23: Món Đồ Ma Thuật




Sau khi rời khỏi hội chợ ma thuật, nhóm của Thomas tiếp tục hành trình đến thung lũng Hoa Hồng. Trên đường đi, họ tình cờ gặp một ông lão bán đồ cũ bên đường. Xe đẩy của ông đầy những món đồ kỳ lạ và cũ kỹ, khiến Thomas không thể kiềm chế được sự tò mò.

“Chào ông,” Thomas nói, tiến lại gần. “Ông có món đồ nào hữu ích cho hành trình phá bỏ lời nguyền không?”

Ông lão nhìn họ với ánh mắt hiền từ và mỉm cười. “Các cháu có hứng thú với ma thuật không? Ta có những món đồ đặc biệt mà các cháu có thể cần trong hành trình của mình.”

Edward hỏi: “Có món đồ nào thực sự hữu ích để phá bỏ lời nguyền không?”

Ông lão lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được chạm trổ tinh xảo. “Đây là một món đồ ma thuật rất đặc biệt. Nó có thể giúp các cháu trong những tình huống khó khăn. Nhưng cách sử dụng nó phải thật cẩn thận.”

Thomas, với ánh mắt sáng lên, hỏi: “Bao nhiêu tiền cho chiếc hộp này?”

Ông lão chỉ cười và nói: “Không cần tiền, chỉ cần các cháu hứa sử dụng nó một cách khôn ngoan và không làm điều gì tổn hại.”

Thomas và nhóm của mình đồng ý, cảm ơn ông lão và tiếp tục cuộc hành trình. Khi họ dừng lại nghỉ chân dưới một gốc cây lớn, Edward tò mò mở chiếc hộp ra. Bên trong là một viên ngọc màu xanh lục sáng lấp lánh.

Lily cảnh báo: “Chúng ta nên cẩn thận với thứ này. Có vẻ như nó rất mạnh mẽ.”

Edward, không thể kiềm chế sự tò mò, cầm viên ngọc và cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ chảy qua tay. “Chúng ta hãy thử xem nó có thể làm gì.”. ngôn tình tổng tài

Anh ta nhắm mắt và tập trung vào viên ngọc. Đột nhiên, một luồng sáng lóe lên và Edward biến thành một chiếc đèn bàn. Thomas và Lily kinh ngạc và không thể nhịn cười.

Thomas trêu: “Edward, trông cậu bây giờ thật sáng sủa!”

Lily cười to: “Có lẽ chúng ta nên đặt cậu vào phòng khách để trang trí.”

Bruno, với sự vụng về của mình, nhặt chiếc đèn lên và cố gắng nói chuyện với Edward: “Edward, cậu có nghe thấy không? Làm sao để cậu trở lại bình thường?”

Edward, từ bên trong chiếc đèn, đáp lại bằng giọng nói nhỏ: “Hãy đặt viên ngọc vào lại chiếc hộp và tập trung vào việc biến mình trở lại.”

Thomas cẩn thận lấy viên ngọc và đặt vào chiếc hộp, sau đó tập trung vào việc biến Edward trở lại bình thường. Sau vài giây, luồng sáng lóe lên một lần nữa và Edward trở lại hình dạng vịt của mình.

Edward thở phào: “Lần sau chúng ta nên cẩn thận hơn. Đây không phải là món đồ dễ sử dụng.”

Nhóm của họ tiếp tục hành trình, nhưng lần này họ quyết định không thử nghiệm viên ngọc ma thuật nữa cho đến khi thật sự cần thiết. Khi họ đi qua một khu rừng rậm, họ gặp một con hươu kỳ lạ có cánh.

Thomas, với khả năng giao tiếp với động vật, tiến lại gần và hỏi: “Chào bạn hươu, bạn có biết đường đến thung lũng Hoa Hồng không?”

Con hươu trả lời: “Có, tôi biết. Nhưng các bạn sẽ phải vượt qua một vùng đất bị nguyền rủa để đến đó. Rất nguy hiểm, nhưng nếu các bạn dũng cảm và đoàn kết, tôi tin các bạn sẽ thành công.”

Lily nói: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta phải tiếp tục hành trình.”

Vùng đất bị nguyền rủa mà con hươu nói đến đầy những cây cối chết chóc và không khí âm u. Bất chấp sự sợ hãi, nhóm của họ tiếp tục tiến bước, tin rằng họ có thể vượt qua mọi khó khăn nếu luôn đoàn kết và dũng cảm.

Trong suốt cuộc hành trình qua vùng đất nguyền rủa, họ gặp phải nhiều thử thách, từ những con quái vật hung ác đến những cái bẫy ma thuật. Nhưng với sự khéo léo và sự hỗ trợ lẫn nhau, họ đều vượt qua một cách an toàn.

Khi họ đến gần biên giới của vùng đất bị nguyền rủa, họ gặp phải một con quái vật khổng lồ chắn đường. Con quái vật này có vẻ không muốn để họ đi qua.

Bruno, với sự dũng cảm, lao vào chiến đấu với con quái vật. Nhưng dù có mạnh mẽ thế nào, anh cũng không thể đánh bại nó một mình. Edward và Lily cùng nhau phối hợp, sử dụng các kỹ năng ma thuật của viên ngọc để tấn công và làm suy yếu con quái vật.

Cuối cùng, với sự hợp sức của cả nhóm, họ đánh bại được con quái vật và tiếp tục hành trình. Khi họ ra khỏi vùng đất nguyền rủa, ánh sáng mặt trời lại chiếu rọi, mang lại hy vọng và niềm tin mới.

Thomas, nhìn lại vùng đất đen tối phía sau, nói: “Chúng ta đã làm được. Với sự đoàn kết, không gì có thể ngăn cản chúng ta.”

Edward, cầm viên ngọc, mỉm cười: “Chúng ta sẽ tiếp tục hành trình và phá bỏ lời nguyền này. Chúng ta đã tiến một bước gần hơn đến mục tiêu của mình.”

Lily và Bruno đồng thanh: “Chúng ta sẽ không từ bỏ. Cùng nhau, chúng ta sẽ thành công.”

Họ tiếp tục hành trình, với niềm tin và hy vọng mới, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước. Viên ngọc ma thuật giờ đây không chỉ là một công cụ, mà còn là biểu tượng của sức mạnh và lòng dũng cảm của họ.

Khi họ đến thung lũng Hoa Hồng, cảnh tượng trước mắt thật đẹp đẽ: những bông hồng đỏ thắm nở rộ dưới ánh trăng tròn, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và đầy mê hoặc. Thomas nắm chặt viên ngọc phá bỏ lời nguyền trong tay. “Đây chính là nơi chúng ta sẽ thực hiện nghi lễ.”

Edward bước tới, cảm nhận sự thiêng liêng của không gian. “Chúng ta đã đi xa đến thế này, giờ chỉ còn một bước nữa thôi.”

Lily và Bruno đứng bên cạnh, sẵn sàng hỗ trợ. Lily cầm chiếc vòng cổ hình đầu mèo mà Pháp sư Quản Trò tặng, tin rằng nó sẽ bảo vệ họ khỏi mọi nguy hiểm trong quá trình thực hiện nghi lễ.

Họ bắt đầu nghi lễ dưới ánh trăng, với Thomas đọc to những câu thần chú từ cuốn sách cổ. Viên ngọc bắt đầu phát sáng, tỏa ra ánh sáng kỳ diệu bao phủ cả thung lũng. Những bông hồng xung quanh cũng bắt đầu phát sáng, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Edward, đứng giữa vòng tròn ánh sáng, cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể. Lời nguyền từ từ bị xua tan, và hình ảnh vịt dần biến mất, thay thế bằng hình ảnh hoàng tử Edward đầy uy nghi và mạnh mẽ.

Khi ánh sáng mờ dần, Edward đứng đó, trở lại hình dạng con người hoàn toàn. Cả nhóm ôm chầm lấy nhau trong niềm vui và hạnh phúc. Họ đã thành công, họ đã phá bỏ được lời nguyền.

Thomas nhìn Edward, mắt đầy cảm xúc. “Chúng ta đã làm được. Cuối cùng, chúng ta đã chiến thắng.”

Edward mỉm cười, nắm tay Thomas. “Cảm ơn cậu, Thomas. Cảm ơn mọi người. Chúng ta đã vượt qua tất cả để đến được đây.”

Lily và Bruno cũng không giấu được niềm vui. “Chúng ta đã làm nên điều kỳ diệu,” Lily nói, mắt lấp lánh.

Bruno, với nụ cười tươi rói, nói lớn: “Và đừng quên, chúng ta còn có những bữa ăn ngon nữa!”

Mọi người cười vang, cảm thấy lòng ấm áp và tràn đầy hy vọng. Họ biết rằng họ đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao, nhưng đồng thời cũng mở ra một chương mới trong cuộc sống của họ.

Dưới ánh trăng tròn, họ nhìn nhau, cảm nhận sự gắn kết mạnh mẽ và niềm tin rằng dù có bất kỳ thử thách nào phía trước, họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua. Cuộc hành trình đầy kỳ diệu của họ vẫn tiếp tục, với lòng dũng cảm, sự đoàn kết và tình bạn bất diệt.